favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Tình Thân Đến Muộn Như Cỏ Rác, Ta Bỏ Nhà Đi Ngươi Khóc Cái Gì?
  3. Chương 549: Bây Giờ Hắn Chỉ Muốn Giết Người (2)

Chương 549: Bây Giờ Hắn Chỉ Muốn Giết Người (2)

“Tại sao không? Ngươi cho rằng bây giờ bọn họ vẫn chưa biết thân phận của ta sao? Có thể mẹ đã biết rồi!” Hứa Tuấn Triết tiếp tục lắc đầu.

Hứa Đức Minh sững sờ: “Bà ta biết rồi?”

Hứa Tuấn Triết nhìn chằm chằm vào ông ta: “Không sai! Chắc chắn bà ấy đã biết, năm đó ta ra tay đầu độc, bà ấy cho rằng ta thật sự muốn đầu độc chết anh Hứa Mặc, thật ra ta chỉ nghịch chút thôi! Nhưng anh Hứa Mặc đã nghiêm túc, cộng thêm mẹ đã biết thân phận của ta, cho nên chắc chắn sẽ căm hận ta thấu xương, ta hoàn toàn không thể trở về!”

Hứa Đức Minh nghe xong chỉ cảm thấy nhức đầu không thôi.

Nếu để Tạ Băng Diễm biết thân phận con riêng của Hứa Tuấn Triết, quả thật sẽ vô cùng phiền phức, bản thân Tạ Băng Diễm là một người cực kỳ khó chơi, đến lúc đó nói không chừng sẽ giết ông ta.

“Dù thế nào đi chăng nữa, chuyện đầu độc, ngươi phải đến xin lỗi Hứa Mặc, nhận được sự tha thứ của hắn, bằng không, không chỉ mỗi mẹ ngươi, ta cũng không tha thứ cho ngươi!” Hứa Đức Minh suy nghĩ một chút rồi nói.

Hứa Tuấn Triết nghe xong, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo, chỉ có thể làm bộ đáp: “Ta có thể xin lỗi anh Hứa Mặc, nhưng phải để bác hai rút hết người về rồi tính! Bây giờ ông ấy đang truy lùng ta khắp nơi!”

“Ta nói cho ngươi biết, Tuấn Triết à, đầu độc là chuyện rất nghiêm trọng, bất kể ngươi cố ý hay vô tình gây nên, đều đã làm tổn thương đến Hứa Mặc! Chuyện này, ta tuyệt đối sẽ không nhắm mắt làm ngơ! Bên bác hai ngươi, ta sẽ xử lý, nhưng ngươi nhất định phải xin lỗi!” Mặt mũi Hứa Đức Minh tràn đầy nghiêm túc.

Hứa Tuấn Triết nghe xong, trong lòng càng thêm rét lạnh, chỉ cảm thấy Hứa Đức Minh nên chết đi mới phải, nếu không phải muốn lợi dụng ông ta, Hứa Tuấn Triết đã chẳng thèm gặp.

Bây giờ nghe Hứa Đức Minh nói vậy, biết ông ta cũng muốn hại chết mình, anh ta chỉ có thể làm bộ nhận lời: “Bố nói đúng! Ta phải xin lỗi anh Hứa Mặc, sau này, ta nhất định sẽ thành khẩn nói lời xin lỗi hắn, khẩn cầu sự tha thứ từ hắn!”

“Tốt tốt tốt! Ngươi như vậy có phải tốt không! Bên bác hai ngươi, không phải lo, ta sẽ giải quyết êm xuôi! Còn phía mẹ ngươi. . . Ta định sẽ trở về một chuyến, bất kể ra sao, chúng ta là người một nhà, tuyệt đối không thể chém giết lẫn nhau!” Hứa Đức Minh hài lòng nói.

“Vâng!” Hứa Tuấn Triết chỉ cảm thấy ông ta lề mề chậm chạp, trong lòng vô cùng buồn nôn!

“Đúng rồi! Ngươi viết một lá thư xin lỗi đi! Ta sẽ giao nó cho Hứa Mặc, hy vọng có thể nhận được sự tha thứ từ hắn!” Hứa Đức Minh suy nghĩ một chút, bổ sung nói.

Hứa Tuấn Triết nghe xong, nhất thời cảm thấy mắc ói, nhưng vẫn nhịn xuống: “Dạ dạ dạ, ta sẽ viết một lá thư, ngươi mang về cho hắn nha!”

Trong lòng Hứa Tuấn Triết thừa hiểu, chắc chắn Hứa Mặc sẽ không tha thứ, kiểu gì cũng giết mình.

Còn anh ta, bởi vì chuyện Cao Thải Nhi nên cũng không thể dễ dàng tha thứ, bây giờ chỉ muốn báo thù hắn.

Nhưng phải ổn định Hứa Đức Minh trước rồi tính.

Hứa Tuấn Triết nhanh nhẹn viết một lá thư xin lỗi, nhận hết lỗi lầm về mình, bảo Hứa Đức Minh giao cho Hứa Mặc.

Hứa Đức Minh cầm lên xem xét, thấy anh ta cực kỳ thành khẩn, tán thưởng nói: “Tuấn Triết, ngươi là đứa trẻ ngoan, vẫn luôn nghe lời hiểu chuyện. Lần này, đúng là ngươi đã làm sai, nhưng yên tâm đi, mọi chuyện cần thiết, ta đều sẽ giải quyết êm xuôi giúp ngươi, ngươi không cần lo lắng!”

“Cảm ơn bố!”

Một bên khác, Bệnh viện số ba Thủ Đô.

Đường Lỗi vẫn đang hôn mê, người của Hứa Mặc tiếp tục điều tra kẻ đứng sau, theo lý mà nói, lúc này Hứa Tuấn Triết không có bản lĩnh đó, chắc chắn là kẻ đứng sau Hứa Tuấn Triết ra tay.

Trước kia Hứa Mặc đã dự đoán đôi điều về Hứa Bác Hãn, nhưng do kiếp trước không được tiếp xúc quá nhiều với ông ta, mà Hứa Mặc lại chết sớm, sống dưới trạng thái linh hồn hai mươi năm trời, hiểu biết về Hứa Bác Hãn không nhiều, cho nên không ngờ ông ta lại ra tay ác độc như vậy.

Xem ra bọn họ đã đánh giá thấp Hứa Bác Hãn.

Ông bác cả này còn tàn độc hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn!

“Nếu là Hứa Bác Hãn, chúng ta phải làm sao? Mục đích của ông ta là gì?” Lý Bán Trang am hiểu phân tích, hỏi ra vấn đề.

“Hứa Bác Hãn có rất nhiều động cơ, có thể là tập đoàn Bính Tịch Tịch của chúng ta, cũng có thể vì ghen ghét Hứa Đức Minh!” Cố Hoán Khê mở miệng: “Dựa theo tình báo trước mắt, mặc dù Hứa An Khang từng đi du học, nhưng thực chất chỉ là một tay chơi bời lêu lổng, tài cán không nhiều, mà Hứa Đức Minh cũng chẳng khác là bao, chuyện chúng ta lập được thành tích, chắc chắn khiến Hứa Bác Hãn vô cùng đố kỵ!”

“Còn có thể như vậy cơ à?” Lý Bán Trang kinh ngạc.

“Có thể chứ!” Cố Hoán Khê quay đầu nhìn về phía Hứa Mặc.

Hứa Mặc bình tĩnh nói: “Các ngươi chăm sóc Đường Lỗi nhé, nếu cậu ấy tỉnh lại, phải báo cho ta đầu tiên! Ta đi xử lý một vài chuyện!”

Chương trướcChương tiếp