Nghe đặc công nói vậy, vẻ mặt Tạ Chấn càng thêm tái nhợt!
Dù thế nào đi chăng nữa, ông ta không ngờ sẽ có chuyện như vậy!
“Thế Hứa Mặc. . .”
“Bây giờ chưa rõ tình hình ra sao, đã đưa người đến bệnh viện, theo báo cáo hiện trường, hắn phải trúng ít nhất ba phát đạn!”
Đặc công rất vội vàng, hoàn toàn không kịp giải thích, nói xong thì vội vã ra ngoài trinh sát!
Tạ Chấn ngây ra như phỗng.
Ông ta muốn nghe ngóng tình huống của Hứa Mặc, nhưng dường như chẳng ai biết.
Bệnh viện đã phong tỏa tin tức, Tạ Chấn không thể nào đi vào, sau một hồi đắn đo, ông ta chỉ có thể quay về biệt thự nơi Hứa Đức Minh và Tạ Băng Diễm đang ở!
Thấy Tạ Băng Diễm ngơ ngác ngồi trong phòng khách, trong lòng Tạ Chấn khủng hoảng, bỗng nhiên không biết có nên nói chuyện của Hứa Mặc cho Tạ Băng Diễm và Hứa Đức Minh hay không.
Nếu Hứa Mặc xảy ra chuyện bất trắc…
Đội đặc cảnh bắt đầu huy động toàn lực.
Người bị ám sát không phải ai khác, mà là người giàu nhất cả nước, thần tài của Tứ Xuyên!
Sau lưng Hứa Mặc còn có nhà họ Hứa, nhà họ Tạ, hải quân nhà họ Cố và rất nhiều gia tộc, hội hưu trí của Hứa Mặc cũng bắt đầu ngo ngoe rục rịch.
Tứ Xuyên nào dám khinh thường? Đội đặc cảnh, đội trinh sát đang truy tìm tung tích hung thủ, bao vây cả một ngọn núi, bắt đầu truy quét!
Đã rất nhiều năm chưa từng có chuyện như này xảy ra trong nước, vô số người cho rằng ở trong nước cực kỳ an toàn, không giống nước Mỹ, thỉnh thoảng lại xuất hiện một tên thần kinh nào đó xả súng.
Bọn họ tuyệt đối không ngờ rằng hoàn cảnh xã hội ở Tứ Xuyên lại sa sút đến mức này.
Nếu vấn đề này truyền đến Thủ Đô, mấy người bọn nó không chết cũng mất một lớp da.
Sau khi đội đặc cảnh được điều động, Hứa Bác Hậu và đám người nhà họ Hứa cũng nhận được tin tức, bọn họ kinh hãi, khó lòng tin nổi.
Sau đó, Hứa Tuyết Tuệ nhận được tin báo từ Hứa Bác Hậu, cả người ngây ngẩn!
“Hứa Mặc. . . Bị ám sát, bị bắn trúng ba phát?”
“Đúng vậy! Đã được đưa đi bệnh viện rồi, nhưng tạm thời chưa rõ tình huống thế nào! Cảnh sát đã phong tỏa bệnh viện!”
“Làm sao. . . Làm sao lại như vậy?”
Hứa Tuyết Tuệ chưa từng nghĩ đến chuyện này, kẻ địch sử dụng súng để ám sát, tuy chị ta biết trước kia Hứa Mặc đã từng trải qua, nhưng không ngờ lại khủng khiếp đến vậy.
“Ngươi có thể giúp ta hỏi thăm tình hình của hắn không? Ta cần biết càng sớm càng tốt!”
“Được!”
Hứa Tuyết Tuệ hít sâu một hơi, không dám thất lễ, đi về tìm Hứa Đức Minh và Tạ Băng Diễm trước, chị ta không dám tưởng tượng nếu để bố mẹ biết chuyện sẽ thế nào?
Những ngày gần đây, hai người bọn họ cực kỳ trầm lặng, sống tách biệt ở hai căn nhà khác nhau, dường như muốn cả đời không qua lại với nhau nữa.
Nhưng chung quy Hứa Mặc vẫn là con của bọn họ.
Hứa Tuyết Tuệ vội vội vàng vàng trở về biệt thự, tìm thấy Tạ Băng Diễm.
Đúng lúc Tạ Chấn và Tạ Băng Diễm đang nói chuyện phiếm.
Thấy Hứa Tuyết Tuệ trở về, Tạ Chấn nhìn chị ta một cái, khẽ lắc đầu.
“Hức. . .”
Hứa Tuyết Tuệ nhất thời không nhịn được, vội vàng che miệng lại!
Chuyện này không gạt được Tạ Băng Diễm và Hứa Đức Minh, sớm muộn gì hai người bọn họ cũng nhận được tin tức.
Bây giờ toàn bộ Tứ Xuyên giống như ong vỡ tổ, rối như tơ vò, không cần nghĩ cũng biết sắp có một cuộc thanh trừng diễn ra trong thời gian dài.
Rốt cuộc là ai muốn giết Hứa Mặc?
Một bên khác, sau khi Hứa Bác Hãn nhận được tin tức Hứa Mặc bị ám sát, ông ta vô cùng kinh hãi.
Ông ta vội vàng gọi mấy người tới tra hỏi, tuy chẳng hỏi ra được gì, nhưng sắc mặt đã trắng bệch.
“Hứa An Khang đâu? Nó đi đâu rồi?”
“Hứa An Khang đang ở đâu?” Hứa Bác Hãn nói như hét lên.
Ông ta đi guốc trong bụng Hứa An Khang, không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là nghịch tử nhà mình làm, bởi vì ngoại trừ Hứa An Khang, dường như chẳng có ai dám làm như vậy.
Từ nhỏ Hứa An Khang đã được tiếp cận với nền giáo dục phương Tây, làm chuyện gì cũng thẳng thắn trực tiếp, chắc hẳn anh ta đã sớm trù tính chuyện này.
Nhưng không ai trả lời được Hứa An Khang đã đi đâu, bởi vì anh ta biến mất rồi.
“Khốn kiếp!” Hứa Bác Hãn nghiến răng nghiến lợi: “Đi hỏi thăm xem Hứa Mặc có sao không? Sống hay chết? Nếu không chết. . .”
Trong mắt ông ta toát lên vẻ hung ác nồng đậm.
Nếu Hứa Mặc không chết, chuyện sẽ trở nên cực kỳ phiền phức, đến lúc đó toàn bộ phe phái ở Tứ Xuyên dồn đến, e rằng Hứa An Khang sẽ phải chết không thể nghi ngờ.
Ông ta cũng sẽ bị liên lụy.
Đương nhiên kết quả tốt nhất bây giờ là Hứa Mặc đã chết, chỉ cần hắn chết, những chuyện phía sau sẽ dễ làm hơn rất nhiều.
“Xem xem có thể đột nhập vào trong bệnh viện không? Nếu hắn chưa chết thì xử lý đi, tay chân sạch sẽ vào!”
“Hứa An Khang đáng chết, đúng là to gan lớn mật mà!” Hứa Bác Hãn nhẫn nhịn lửa giận trong lòng, vội vàng ra lệnh.
“Vâng!”