“Tuyệt đối. . . Không thể nào!”
Trong lòng Hứa An Khang không dám tin.
Nhưng lúc này, điện thoại di động của anh ta vang lên, Hứa An Khang nhìn thoáng qua, sắc mặt thay đổi, là một dãy số lạ.
Anh ta lập tức tắt máy, nhưng nó lại reo lên ngay sau đó, trong lòng Hứa An Khang giận dữ, trực tiếp tắt máy đi.
“Anh Khang, có người gọi điện thoại cho ta, bảo muốn nói chuyện với ngươi!” Lúc này, điện thoại di động của tài xế cũng vang lên.
Hứa An Khang gào lên: “Là ai? Tắt máy mau!”
“Là một người tên Hứa Mặc! Hắn bảo muốn nói chuyện với ngươi!”
Rầm!
Hứa An Khang lập tức ngây dại, trừng to mắt!
Hô hấp bỗng trở nên dồn dập!
“Anh Khang, ngươi có nghe điện thoại của hắn không, hắn lại gọi tới rồi này!”
“Sao ngươi lại có số điện thoại của hắn?”
“Ta không biết, là số lạ mà!” Tài xế mở miệng.
Hứa An Khang nhìn chòng chọc vào tài xế, khó lòng chấp nhận được, anh ta không tin Hứa Mặc chưa chết, rõ ràng anh ta đã bắn trúng hắn, mặc dù không bắn vỡ đầu, nhưng một phát nhất định đã trúng vào bụng dưới.
Tại sao Hứa Mặc có thể gọi điện thoại tới?
“Anh Khang, ngươi có nghe không? Hắn gọi tới này!”
“Mẹ kiếp! Khốn nạn!”
Hứa An Khang dữ tợn quát: “Đưa cho ta!”
“Đây đây!” Tài xế vội vàng đưa điện thoại cho anh ta!
“Hứa An Khang à, ta biết ngươi đang ở đâu, ta đã tìm thấy vị trí của ngươi rồi!” Hứa An Khang vừa mới nhận điện thoại, giọng nói của Hứa Mặc đã truyền tới!
Đó là một giọng nói lạnh như băng: “Ngươi. . . Chết ở đấy đi nhé!”
Một bên khác.
Trong một bệnh viện nào đó ở Tứ Xuyên.
“Hắn đã sớm biết có người muốn giết mình!”
“Hắn muốn đi chịu chết đấy, các ngươi hài lòng chưa?”
“Phải! Hắn không muốn sống nữa, đã chuẩn bị sẵn sàng cho cái chết bất cứ lúc nào rồi! Các ngươi tới hỏi han làm gì? Các ngươi muốn xem cái gì? Cái gì cũng không được thấy, cái gì cũng không được hỏi! Các ngươi không có tư cách! Các ngươi hoàn toàn chẳng có tư cách gì đến đây hết!”
Một tiếng gầm gần như điên cuồng vang vọng khắp bệnh viện, khiến các bác sĩ và y tá trong bệnh viện kinh ngạc khẽ ngẩng đầu lên.
Cách đó không xa, một cô gái xinh đẹp mặc váy màu tím nhạt đang ngân ngấn nước mắt quát tháo một đám người.
Bên cạnh cô gái váy tím là một thanh niên trẻ tuổi và một cô gái khác, hai người đều mặt đầy phẫn nộ!
“Các ngươi không cảm thấy muộn rồi sao? Giả bộ từ bi quan tâm làm gì?”
“Ta biết các ngươi tới, nhưng Hứa Mặc không biết, bởi vì ta giấu giếm hắn! Các ngươi ra ngoài làm gì? Ngoan ngoãn chết trong tù không phải rất tốt sao?”
“Các ngươi cái gì cũng không biết, cho nên không xứng hỏi đến, cũng chẳng có tư cách đến nơi này!”
“Hứa Mặc, hắn. . . Đã sớm biết Hứa An Khang muốn giết mình rồi?”
Một cô gái mặc quần dài màu trắng hỏi, vẻ mặt kinh hoảng.
“Đúng! Hắn đã biết từ lâu rồi! Cũng đoán trước được Hứa An Khang có thể sẽ ra tay trong khoảng thời gian này! Nhưng hắn muốn đứng ra, không muốn trốn tránh! Hắn biết mình có thể sẽ chết!”
Cô gái mặc váy tím khóc sướt mướt: “Chúng ta không ngăn cản được hắn! Có lẽ đối với hắn, sống còn gian nan hơn chết nữa kìa!”
Cố Hoán Khê nói xong, cực kỳ căm hận nhìn chằm chằm vào đám người Tạ Băng Diễm và Hứa Đức Minh: “Các ngươi đừng có xuất hiện trước mặt hắn! Đối với hắn, các ngươi đã chết từ đời tám hoánh nào rồi! Các ngươi lại xuất hiện trước mặt hắn, sẽ chỉ xé mở vết thương trên người hắn thôi! Tất cả đều là vết thương đẫm máu!”
Mấy người Hứa Tuyết Tuệ chấn động!
“Ta không mong các ngươi xuất hiện trước mặt hắn! Tất cả các ngươi chết hết đi thì tốt quá rồi! Vì sao các ngươi đều không chết? Vì sao vẫn còn sống! Đặc biệt là ngươi. . .”
Cố Hoán Khê nhìn thẳng vào Tạ Băng Diễm, mặt mũi tràn đầy thù hận: “Không phải ngươi nhảy lầu sao? Ngươi nhảy thêm lần nữa đi! Ngươi chết thêm lần nữa đi!”
Sắc mặt Tạ Băng Diễm trắng bệch như tờ giấy!
“Trước nay Hứa Mặc chưa từng nói với chúng ta những chuyện này! Chúng ta cứ tưởng rằng hắn rất kiên cường! Lúc nào cũng tỏ ra hết sức mạnh mẽ, dường như mãi mãi không thể bị đánh bại!” Cố Hoán Khê tiếp tục chì chiết đám người Hứa Tuyết Tuệ: “Ba người chúng ta đều cảm thấy hắn sẽ không bị đánh bại! Nhưng, xưa nay chúng ta đều chẳng biết trong lòng hắn nghĩ gì!”
“Là ngươi! Cả các ngươi nữa!”
“Quỷ tha ma bắt các ngươi đi! Đám ma quỷ các ngươi! Tất cả đều là hung thủ!”
“Bây giờ chạy tới giả mù sa mưa, đúng là khiến người ta mắc ói mà! Các ngươi lấy tư cách gì hỏi hắn có bị thương không? Có xảy ra chuyện gì không? Các ngươi lấy tư cách ở đâu ra hả?”
“Chúng ta. . .” Hứa Tuyết Tuệ thấy Cố Hoán Khê nổi giận, không biết nên nói gì cho phải, trong lòng chỉ cảm thấy vô cùng khó chịu, cả người như muốn nứt ra.
Đúng thế!
Hứa Mặc vẫn luôn tỏ ra rất mạnh mẽ kiên cố, dường như chẳng ai có thể đánh bại hắn!