favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Tình Thân Đến Muộn Như Cỏ Rác, Ta Bỏ Nhà Đi Ngươi Khóc Cái Gì?
  3. Chương 619: Hắn Đã Bày Ra Thiên La Địa Võng Rồi (1)

Chương 619: Hắn Đã Bày Ra Thiên La Địa Võng Rồi (1)

Cho dù là năm mười tám tuổi, trải qua những năm tháng khó khăn khi mới rời khỏi nhà, hắn cũng sừng sững không ngã, không sờn lòng, trước nay chưa hề thay đổi!

Hứa Tuyết Tuệ và mấy người Tạ Băng Diễm cũng cho rằng Hứa Mặc sẽ không thể bị đánh bại, nội tâm hắn kiên định cỡ nào chứ!

Nhưng bọn họ chưa từng có nghĩ tới, hắn cũng có mặt yếu ớt!

Hắn đã từng nghĩ tới cái chết!

“Ta sẽ không để các ngươi làm tổn thương hắn nữa đâu! Mãi mãi sẽ không! Các ngươi muốn gặp hắn á, không có cửa đâu!”

“Với những chuyện các ngươi đã gây ra, có chết một trăm lần cũng không đủ! Bây giờ còn có mặt mũi tới hỏi! Da mặt các ngươi cũng dày gớm nhỉ!”

“Nếu ta là các ngươi, ta đã sớm áy náy đập đầu chết luôn rồi! Thật không biết da mặt các ngươi dày tới trình độ nào, mới có dũng khí sống đến tận bây giờ!”

Những lời của Cố Hoán Khê giống như dao găm sắc bén đâm từng nhát vào ngực mấy người Hứa Tuyết Tuệ và Tạ Băng Diễm.

Đâm thẳng vào tim gan, chữ nào chữ nấy đều nhuốm máu!

Cố Hoán Khê điên cuồng nhìn về phía bọn họ.

Có lẽ bởi vì Hứa Mặc bị thương, cô đã hoàn toàn phát điên rồi.

Cô như vậy, không chỉ vì Hứa Mặc bị thương, mà còn vì hắn. . . Đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc mình phải đối mặt với cái chết.

Nói cách khác, có lẽ hắn thật sự muốn chết, không muốn sống nữa rồi!

Đối với bọn họ, đây tuyệt đối là chuyện không thể nào chấp nhận được, Cố Hoán Khê biết mấu chốt của sự việc, cho nên vừa nhìn thấy bọn họ, cô đã không đè nén được lửa giận trong lòng!

Đám người Hứa Tuyết Tuệ đã nếm trọn cơn giận của cô!

Không thể không nói, thân là nữ tổng giám đốc điều hành công ty trị giá hàng trăm tỷ, xưa nay Cố Hoán Khê sát phạt quyết đoán, tuyệt đối không phải người Hứa Tuyết Tuệ có thể so sánh được.

Bất kể là Hứa Tuyết Tuệ hay Tạ Băng Diễm, Hứa Sơ Ảnh hay Hứa Đức Minh đều lâm vào im lặng, thân thể run rẩy.

Có lẽ, chỉ khi bọn họ chết hết, đây mới là hồi đáp tốt nhất dành cho Hứa Mặc.

Quả thật bọn họ. . . Đều đáng chết!

Đương nhiên lần này không thể hỏi han tình hình của Hứa Mặc, mấy người đều không nói không rằng, Cố Hoán Khê mắng chửi một hồi rồi đuổi cổ bọn họ ra ngoài!

Tạ Chấn thấy ai nấy đều chết lặng, trong lòng thở dài.

“Các ngươi đừng nghe Cố Hoán Khê nói nhảm! Con bé đó nói vớ vẩn! Chắc chắn Hứa Mặc không muốn chết!”

“Hắn cực kỳ mạnh mẽ, trong đầu hắn tuyệt đối không nảy sinh ý định muốn chết đâu! Trong tay hắn có rất rất nhiều tiền, cơ đồ rộng lớn vẻ vang!”

“Cho nên! Các ngươi xốc lại tinh thần đi, chờ thông báo tiếp theo! Ta sẽ cho người tiếp tục nghe ngóng tin tức của hắn!”

Nghe Tạ Chấn nói thế, những người khác vẫn chìm trong im lặng, mặt mũi xám như tro tàn!

“Các ngươi nghe ta nói này! Hứa Mặc hận các ngươi là điều chắc chắn! Hắn không thể không hận các ngươi được! Nhưng các ngươi đừng để Cố Hoán Khê làm lung lạc chứ! Nếu Hứa Mặc muốn các ngươi chết đã ra tay thật nặng từ lâu rồi, làm gì còn để đến bây giờ!”

“Các ngươi phải nhớ kỹ một sự thật! Hứa Mặc rất yêu thương các ngươi! Nhất định là vô cùng yêu thương các ngươi!”

Tạ Chấn không nói câu nói này còn đỡ, ông ta vừa nói câu này, bốn người đều ngẩng đầu nhìn ông ta!

“Được rồi được rồi! Khả năng là rất hận! Nhưng những chuyện này đều không quan trọng, bây giờ quan trọng nhất là bắt được hung thủ!” Tạ Chấn mở miệng.

“Nếu như Hứa Mặc. . .” Hứa Tuyết Tuệ hít mũi một cái, chỉ cảm thấy sống mũi chua chát: “Ta nói, nếu như Hứa Mặc thật sự không muốn sống nữa thì sao?”

“Chuyện này. . .”

Tạ Chấn nghe xong, vội vàng nói: “Ngươi nói đùa gì đấy? Sao ngươi lại nghĩ như vậy? Chắc chắn Cố Hoán Khê đang nói hươu nói vượn, các ngươi đừng đoán mò. . .”

Hứa Tuyết Tuệ không nói gì, chỉ cảm thấy trong lòng đau quá, có lẽ là như vậy thật!!!

Nội tâm đã bị giày vò hoàn toàn!

“Hoán Khê à! Ngươi ác mồm thật đấy!”

“Ta chỉ muốn tất cả bọn họ chết hết luôn đi! Bọn họ muốn tiếp tục tới gần hắn, tuyệt đối không thế nào! Ta không cho phép bọn họ làm tổn thương hắn, vĩnh viễn không cho phép!”

“Biết thế ta đã mắng chung với ngươi rồi! Ngươi nói đúng, bọn họ lấy tư cách gì tới hỏi? Tất cả chết đi không phải rất tốt ư? Vì sao còn muốn xuất hiện?”

Ba người Cố Hoán Khê không khỏi gật đầu.

Một bên khác, Hứa An Khang sắp điên rồi!

Giọng nói của Hứa Mặc vang lên trong điện thoại khiến anh ta không thể nào tin được.

Trong lòng anh ta không tin Hứa Mặc vẫn bình yên vô sự!

Trong điện thoại, Hứa Mặc không nói nhiều, chỉ có vỏn vẹn mấy câu, nhưng Hứa An Khang nghe xong chỉ cảm thấy trong lòng rét run!

Trốn!

Phải lập tức trốn ngay!

Trong lòng Hứa An Khang chỉ còn lại suy nghĩ này.

Trong cảnh sát có người của Hứa Mặc, bây giờ đã bao vây, tuyệt đối sẽ không buông tha cho anh ta.

Chương trướcChương tiếp