Hứa Đức Minh nhìn chằm chằm vào hai người Hứa Hồng Thái và Bành Ngọc Mai, ánh mắt trở nên dữ tợn: “Cũng bởi vì hai người các ngươi, Hứa An Khang mới biến thành kẻ hung hăng ngang ngược, tự cho mình là đúng như thế! Nếu không phải các ngươi, nó đã không dám làm ra chuyện ám sát Hứa Mặc! Nó có chết cũng chưa hết tội! Tất cả mọi chuyện đều là trách nhiệm của các ngươi!”
“Hứa Đức Minh, ngươi nói thêm câu nữa thử xem? Ngươi nói thêm câu nữa xem!” Hứa Hồng Thái tức giận không thôi.
“Ta nói nữa thì sao? Hôm nay ta trở về để nói câu này đấy! Là các ngươi hại chết Hứa An Khang, sau này còn hại chết cả Hứa Bác Hãn nữa!” Hứa Đức Minh thấy Hứa Hồng Thái nổi giận thì vội vàng hô lên, hô xong thì cảm thấy vô cùng sảng khoái.
“Ngươi. . .” Hứa Hồng Thái đứng ngồi không yên, lập tức giơ gậy vụt về phía ông ta.
Hứa Đức Minh thấy vậy thì né sang một bên, tiếp tục mở miệng: “Các ngươi cứ chờ Hứa Bác Hãn chết đi! Cho dù Hứa Mặc buông tha cho ông ta, ta cũng sẽ không bỏ qua! Nợ máu phải trả bằng máu!”
Nói xong, Hứa Đức Minh xoay người rời đi.
“Ngăn nó lại, không được để nó đi!” Hứa Hồng Thái giận dữ.
Lập tức có hai người đứng ra ngăn cản Hứa Đức Minh.
Hứa Đức Minh thấy vậy, quay đầu cười mỉa: “Các ngươi ngăn cản ta thì có tác dụng gì? Nhà họ Hứa đã bại trong tay ngươi rồi! Ngươi không quản lý nổi nhà họ Hứa nữa đâu! Bố à, ngươi cả đời anh minh, nhưng lại hồ đồ ngu dốt trong chuyện này! Ta sẽ nói với Hứa Mặc, ngươi mới là đối thủ chủ yếu!”
“Tức chết ta rồi! Tức chết ta rồi!” Hứa Hồng Thái bị tức đến không thở nổi.
“Vậy thì tức đi! Tức chết luôn đi! Ta đã chịu đủ rồi!” Hứa Đức Minh đẩy hai người kia ra, nhanh chân bước về phía trước, rời khỏi nhà họ Hứa.
“Nghịch tử! Thằng nghịch tử này!” Toàn thân Hứa Hồng Thái phát run, đưa tay chỉ về hướng Hứa Đức Minh vừa đi, cảm thấy hô hấp ngày càng khó khăn.
Hứa Đại Hải ở bên cạnh quan sát, liếc nhìn theo bóng lưng Hứa Đức Minh, trong mắt có chút khen ngợi.
Ông ta quay đầu nói: “Bất kể thế nào, lần này Hứa Mặc đã bị thương! Vì tương lai nhà họ Hứa, ta cảm thấy nên tổ chức một buổi họp gia tộc, bàn bạc về hướng đi của gia tộc sau này! Hứa Bác Hãn. . . Ta cảm thấy cậu ta không phù hợp với vị trí gia chủ nữa rồi!”
“Chú ba, sao bây giờ ngươi lại nói như vậy?” Bành Ngọc Mai giận dữ.
Trước kia bà ta cũng từng là một người phụ nữ sắt đá, uy nghiêm vẫn còn đó.
“Chị dâu cả! Ngươi cũng thấy đấy, chuyện bây giờ đã kéo theo cả Thủ Đô, chắc chắn Hứa Bác Hãn trốn không thoát một kiếp này! Nên quyết định sớm một chút, có thể giảm bớt ảnh hưởng đến tài sản của gia tộc, bằng không, chúng ta sẽ phải đối mặt với sóng to gió lớn, chẳng tốt ai có lợi đâu!”
Hai người Hứa Hồng Thái và Bành Ngọc Mai nghe xong, khuôn mặt càng càng trở nên tức giận hơn.
“Trước tiên gọi Hứa Bác Hãn đến hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Dù thế nào đi chăng nữa, tuyệt đối không thể tha thứ cho hành vi của Hứa Mặc! An Khang là máu thịt trong lòng ta, kẻ nào giết sẽ phải trả giá đắt!”
Hứa Hồng Thái chống gậy, hai mắt ẩn chứa lửa giận nồng đậm.
Hứa Đại Minh và Hứa Đại Hải thấy vậy, trong lòng có chút bất đắc dĩ, chỉ có thể gọi Hứa Bác Hãn trở về.
Có thể nhà họ Hứa sẽ thật sự phát sinh biến hóa rất lớn, xu thế hiện tại đã rất rõ ràng!
Hứa Đức Minh rời khỏi nhà họ Hứa, trong lòng vẫn cảm thấy thoải mái.
Xưa nay ông ta không dám ho he trước mặt Hứa Hồng Thái và Bành Ngọc Mai như vậy bao giờ, hai người bọn họ đối xử cực kỳ nghiêm khắc với ông ta.
Nhưng hôm nay, cuối cùng ông ta cũng nói ra hết những lời muốn nói.
Đè nén mấy chục năm, rốt cuộc ông ta không cần phải sống dưới cái bóng của bọn họ nữa rồi!
Chỉ cảm thấy gánh nặng trong lòng đã nhẹ nhàng hơn rất rất nhiều!
“Thoải mái thật!”
Trong lòng Hứa Đức Minh gào thét, sau khi ra ngoài cửa, ông ta chỉ muốn hô to một tiếng.
Nhưng sảng khoái qua đi, ông ta vẫn hơi lo lắng cho Hứa Mặc.
Dù sao Hứa Bác Hãn không phải tay mơ, bối cảnh nhà họ Hứa cũng không đơn giản, làm không cẩn thận, Hứa Mặc sẽ phải đối diện với không ít nguy cơ.
Một bên khác, Hứa Mặc vẫn ở trong bệnh viện, chưa ra ngoài ngay.
Cánh tay và bụng dưới của hắn bị thương, phải tĩnh dưỡng một thời gian mới có thể xuất viện.
Vừa nãy có rất nhiều người tới thăm hỏi, đa số đều là người ở Tứ Xuyên tới, bao gồm cả đám người Trương Ái Dân lo lắng cho an nguy của Hứa Mặc.
Hứa Mặc nằm trên giường bệnh tiếp từng người một, không hề giả trân, hắn cực kỳ phẫn nộ, ra vẻ vừa “nghe nói” là Hứa An Khang ra tay, hắn điên cuồng gào thét mấy câu với đám người Trương Ái Dân và quan chức cấp cao ở Tứ Xuyên, đòi truy vấn kết quả.
Trương Ái Dân và mấy quan chức cấp cao bị mắng cho ngượng ngùng, chỉ có thể cam đoan chắc như đinh đóng cột, tuyệt đối không có lần sau!
Thấy thái độ “hối lỗi” của bọn họ không tệ lắm, Hứa Mặc mới buông tha, để bọn họ trở về.