Thủ Đô cũng có người gọi điện thoại tới, hải quân nhà họ Cố, nhà họ Hứa, Viện Hàn lâm Khoa học và Viện Nghiên cứu Không quân.
Những cuộc điện thoại dồn dập gọi đến, tất cả đều lo lắng cho sự an toàn của Hứa Mặc.
Mấy người Hứa Mặc báo cáo một cách trung thực, bảo bọn họ tạm thời không cần lo lắng.
“Xem ra ngươi đã động đến lợi ích của một số người, không thể không đề phòng!”
“Cũng có thể là gián điệp nước ngoài ám sát, ngươi nhất định phải chú ý an toàn!”
“Phải mau chóng điều tra Tứ Xuyên rõ ràng!”
Người của Thủ Đô gọi điện thoại tới nói, Hứa Mặc không ngừng gật gù.
Xử lý xong những chuyện này, tâm trạng Hứa Mặc tốt hơn hẳn, vốn định xem ít tài liệu, nhưng chợt thấy Cố Hoán Khê đi tới, hắn hơi sửng sốt một chút.
Hôm nay cô lại. . . Đeo tất cao màu đen!!!
Hứa Mặc nhất thời ngạc nhiên, hai mắt trừng to.
Không thể nghi ngờ, đây là cảnh tượng mê người biết chừng nào, Cố Hoán Khê sở hữu cặp chân thon dài, vừa trắng lại vừa thẳng, chẳng kém gì so với mấy cô người mẫu, trên người chỗ nào nên gầy thì gầy, chỗ nào nên đầy đặn thì đầy đặn, cộng thêm khuôn mặt xinh đẹp như tiên nữ, có bảo cô giống một ngôi sao lớn cũng không ngoa.
Báu vật cỡ này, Hứa Mặc có không muốn tục cũng chẳng được.
Khoảng thời gian trước, Hứa Mặc muốn Cố Hoán Khê đeo tất đen, nhưng cô nhất quyết không chịu, cực kỳ phản đối, nhưng không ngờ hôm nay lại đeo vào.
Hứa Mặc nhìn mấy lần, chỉ cảm thấy máu nóng sôi trào, đời trước hắn đã sống rất nhiều năm, cũng nhịn bằng ấy năm, khi đó hắn chỉ có thể nhìn, không thể động.
Mà bây giờ. . .
Thật ra mấy ngày nay, Cố Hoán Khê luôn lạnh lùng với hắn, còn đang chiến tranh lạnh, không muốn nói chuyện với hắn, bởi vì Hứa Mặc tự tiện quyết định ép Hứa An Khang, cho nên Cố Hoán Khê vô cùng tức giận.
Bây giờ rõ ràng cô vẫn chưa hết giận, chỉ biết lạnh mặt nấu cháo mang đến cho hắn.
“Ồ, Hoán Khê đấy à!” Hứa Mặc mỉm cười nhìn cô, bày ra vẻ mặt tươi rói: “Nào nào nào, ngồi xuống giường của ta này! Để ta ngắm ngươi tí coi!”
Cố Hoán Khê nghe xong, khuôn mặt đỏ lên, trừng mắt liếc hắn một cái.
“Được rồi! Ta biết sai rồi mà! Nhưng ta nói thật nhé, ta cảm thấy nếu là một đen một trắng, sẽ càng thêm đẹp mắt!” Hứa Mặc cười nói.
Khuôn mặt Cố Hoán Khê càng thêm đỏ.
Hôm nay là lần đầu tiên cô mặc cái này, đương nhiên bởi vì thương hắn.
Là cố ý mặc cho hắn xem.
Bằng không cô tuyệt đối sẽ không đụng đến mấy thứ này!
“Ăn cháo đi!” Cố Hoán Khê vẫn lạnh như băng nói.
Hứa Mặc vui vẻ đáp: “Được được, ăn cháo trước! Nhưng ngươi cũng đang đói mà, chúng ta cùng ăn ha! À đúng thế, ngươi một miếng, ta một miếng!”
“Ngươi ăn đi, ta không đói!” Cố Hoán Khê nghiêm mặt.
“Làm sao có thể không đói chứ? Nếu ngươi không đói, ta cũng không đói! Nào nào nào, ta đút cho ngươi một miếng trước, sau đó ta mới ăn một miếng!” Hứa Mặc cười nói, cầm thìa lên tính múc cháo đút cho cô.
Cố Hoán Khê mím môi, không chịu ăn.
Hứa Mặc tủm tỉm nói: “Nếu ngươi không ăn, vậy ta cũng không ăn! Ta không đói bụng!”
Cố Hoán Khê nghe xong, dường như bất đắc dĩ thở dài, lúc này mới hé miệng.
“A!” Hứa Mặc ranh mãnh cười nói, sau đó đút cho cô một miếng.
“Ta cũng ăn một miếng nè!” Hứa Mặc tự đút cho mình một miếng, mỉm cười nhìn cô.
Cố Hoán Khê thấy hắn cười, không biết vì sao, khuôn mặt càng thêm đỏ, mang tai nhẹ nhàng run rẩy.
“Nữa nào nữa nào! Ngươi một miếng, ta một miếng! Ngon lắm đấy!” Hứa Mặc ranh ma nở nụ cười, lại múc cho cô một thìa.
Cố Hoán Khê không muốn ăn, định đi ra ngoài, nhưng Hứa Mặc lại giữ chặt lấy tay cô, kéo lại.
“Đôi tất này. . .” Hứa Mặc không hề khách sáo sờ lên tất chân, lập tức chậc chậc cảm thán vài tiếng: “Hoán Khê à, ngươi hợp với nó lắm nha! Quả nhiên trông đẹp thật!”
Khuôn mặt Cố Hoán Khê đỏ như nhuốm máu: “Ngươi ăn cháo đi!”
“Ha ha, ăn đây!”
Hứa Mặc thấy cô không còn vùng vẫy thì trong lòng vui vẻ, mấy miếng đã ăn hết tô cháo.
“Ngươi còn mang thứ gì đến phải không, là thứ gì thế? Ở trong túi kia kìa!” Hứa Mặc nhìn cái túi cách đó không xa hỏi.
“Không biết!” Cố Hoán Khê nghe xong, rõ ràng càng xấu hổ hơn, thân thể mềm mại run lên một cái.
“Không biết? Hình như là quần áo thì phải! Để ta lấy ra xem!”
“Không được!”
Cố Hoán Khê muốn ngăn cản, nhưng Hứa Mặc đã đưa tay mở chiếc túi trên bàn ra, chỉ thấy bên trong là hai bộ váy.
Một bộ thoạt nhìn giống như váy ngủ, màu đen, trông vô cùng quyến rũ, còn có họa tiết viền ren.
Bộ còn lại là váy áo thủy thủ!
Hứa Mặc lập tức ngẩng đầu nhìn Cố Hoán Khê.
Cố Hoán Khê trở nên lúng túng không thôi, cả đầu cúi gập xuống, ánh mắt đảo loạn xạ, giống như muốn tìm cái hố để chui vào!
“Ôi ôi ôi!”
Hứa Mặc nhất thời vui vẻ: “Được quá nha! Ha ha, bây giờ đã là đêm hôm khuya khoắt, bệnh viện không có ai! Không tệ không tệ! Cái này tốt!”
Cố Hoán Khê nghe xong, lập tức xấu hổ ngẩng đầu, còn lườm nguýt hắn một cái.
“Ngươi. . . Ngươi tắm rửa đi, ta, ta hầu hạ ngươi!” Cô nén sự thẹn thùng, nhẹ nhàng mở miệng, đôi môi đỏ mọng khẽ mở.