“Gặp đi! Gặp mặt ông ta sẽ thú vị lắm đây! Ta rất tò mò với những chuyện Hứa Đức Minh làm ra! Cặp vợ chồng ý chí sắt đá kia cũng không ngoại lệ!” Hứa Mặc đáp.
Cố Hoán Khê nhìn hắn, do dự một chút rồi gật đầu nói: “Có điều, bất kể Hứa Hồng Thái nói gì, ngươi không được phép nổi giận, cũng không được phép cực đoan! Bằng không, ta sẽ tức giận thật đấy!”
“Ha ha, cho ta hôn một cái, ta sẽ không tức giận!”
“Đi chết đi!” Cố Hoán Khê xấu hổ giận dữ, khuôn mặt đỏ đồng quay người ra ngoài.
Cô gái này, dáng vẻ thẹn thùng trông vô cùng đáng yêu, trước kia Hứa Mặc chỉ cảm thấy cô lạnh lùng như băng, không ngờ đỏ mặt sẽ thú vị như vậy.
Thỉnh thoảng Hứa Mặc lại muốn trêu chọc cô một chút.
Nghe nói mấy ngày trước, Hứa Đức Minh về nhà làm ầm ĩ với Hứa Hồng Thái, chắc hẳn Hứa Đức Minh không dám làm to chuyện, chỉ có thể khua môi múa mép.
Trong lòng Hứa Mặc cực kỳ xem thường ông ta!
Quyết tâm không có, Hứa Đức Minh còn có tác dụng gì nữa?
Ông ta cũng chỉ đến thế mà thôi!
Nghe nói Tạ Băng Diễm ra khỏi trại tạm giam cùng lúc với Hứa Đức Minh, không biết bao giờ bọn họ mới chết?
Hứa Mặc nhanh chóng gặp lại Hứa Hồng Thái, nhưng không phải ở bệnh viện.
Hứa Mặc đã xuất viện từ sớm, hắn trở về biệt thự của mình.
Đi theo Hứa Hồng Thái còn có mấy người khác, theo thứ tự là bà nội Bành Ngọc Mai, ông hai Hứa Đại Minh và con gái.
Xem ra tinh thần của bọn họ không khá lắm, mặt mũi tràn đầy vẻ nghiêm túc, Hứa Mặc vừa đi tới, cả đám đã đồng loạt nhìn về phía hắn.
“Ôi ôi ôi! Đều tới cả rồi!” Hứa Mặc vỗ tay cười cợt: “Ông nội, còn có bà nội! Đã lâu không gặp!”
“Hứa Mặc!” Hứa Hồng Thái nhìn hắn.
Hứa Mặc cười nói: “Nghe nói Hứa An Khang chết rồi, chết tương đối thảm, ăn ngay viên kẹo đồng giữa đầu, óc nát bét! Khó mà tưởng tượng nổi! Khoảng thời gian trước anh ta còn diễu võ dương oai trước mặt ta, nói muốn làm gì ta cơ đấy! Ta đã sớm cảnh cáo anh ta không nên phách lối, thế mà anh ta có thèm để vào tai đâu!”
Vợ chồng Hứa Hồng Thái và Bành Ngọc Mai nghe xong, hô hấp bỗng nhiên nặng nề hơn rất nhiều, bọn họ nhìn chằm chằm vào Hứa Mặc, ánh mắt giống như phun lửa!
“Ta biết hôm nay các ngươi tới đây để hỏi chuyện gì! Phải đấy! Đúng như các ngươi nghĩ!” Hứa Mặc cười nói: “Nhưng chắc không chỉ có vậy đâu nhỉ! Các ngươi muốn nói gì thì cứ nói đi!”
“Dừng tất cả lại! Ngươi đã làm đủ nhiều rồi! Bây giờ nên dừng tay ở đây thôi!” Hứa Hồng Thái nói: “Ta không cho phép ngươi tiếp tục làm nữa!”
“Ta làm gì cơ?”
“Bác cả của ngươi, Bác Hãn! Hứa Mặc, đó là bác cả của ngươi! Là người một nhà!” Hứa Hồng Thái nhìn chằm chằm vào Hứa Mặc, ánh mắt vô cùng nghiêm khắc.
Trước kia ông ta rất có uy quyền, là người có địa vị cao, từng nắm quyền mấy chục năm, gia nhập quân đội và giết người.
Cho nên, Hứa Đức Minh mới không chịu nổi khí thế của bố mình.
Nhưng Hứa Mặc thì khác, hắn đã quen nhìn thấy người chết rồi.
Nghe ông ta nói vậy, Hứa Mặc cười to: “Ngươi đang sợ hả ông nội yêu dấu? Có phải ngươi đang sợ hãi không thế? Ngươi sợ thằng con trưởng yêu quý của mình chết! Ngươi sợ phải chịu cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh!”
“Hứa Mặc, ngươi giàu có như vậy còn muốn làm gì nữa? Làm gì có thù oán nào không giải được?” Hứa Hồng Thái cả giận nói.
“Giải? Ngươi cảm thấy có thể giải được sao?” Hứa Mặc hỏi ngược lại.
“Dù gì cũng chỉ là người dưng nước lã! Vì một người ngoài cuộc mà giết chết anh họ và bác cả mình, ngươi cảm thấy người ngoài còn quan trọng hơn người thân của mình sao?” Hứa Hồng Thái vội vàng mở miệng, từng câu từng chữ giống như viên đạn bắn mạnh ra!
“Hứa Hồng Thái, mắt ngươi mờ rồi hả? Hay ngươi già đến ngu đần luôn rồi? Người nhà họ Hứa chết thì liên quan đếch gì đến ta?”
“Ngươi — —” Hứa Hồng Thái nghẹn họng.
“Ta đã nói rồi, nợ máu phải trả bằng máu! Ta đã cho các ngươi cơ hội, nhưng các ngươi không biết trân trọng!” Hứa Mặc nhìn chằm chằm vào Hứa Hồng Thái: “Bây giờ, ngươi lại đi hỏi ta người ngoài có quan trọng hơn người thân của mình không? Đám lòng lang dạ sói như các ngươi mà so được chắc?”
“Hứa Mặc, ngươi đừng có chọc giận ta!” Hứa Hồng Thái mở miệng.
“Ta biết sẽ chọc ngươi điên tiết mà! Nhưng thế thì sao?” Hứa Mặc nhìn ông ta, không hề e dè: “Các ngươi hài thật đấy, bây giờ mới vác xác tới! Trong mấy ngày ta nằm viện thì không biết các ngươi đang chui rúc ở cái xó xỉnh nào! Các ngươi không cảm thấy mình rất buồn cười à? Muốn ta dừng tay, các ngươi cũng đủ tư cách ư?”
“Hứa Mặc, nghe ông hai nói này, ngươi cứ tiếp tục làm ầm ĩ như vậy chẳng đem lại kết cục tốt cho ai cả! Ngươi như vậy sẽ chỉ khiến người thân đau đớn, kẻ thù sung sướng mà thôi!” Ông hai Hứa Đại Minh mở miệng.