Gia đình ông hai thuộc một phe với Hứa Bác Hãn, rất nhiều người phải dựa vào Hứa Bác Hãn để làm việc tại tập đoàn năng lượng Tứ Xuyên.
Hứa Hồng Thái còn có hai người con gái, cũng chính là cô của Hứa Mặc, hai người bọn họ đều nhận sự giúp đỡ của Hứa Bác Hãn cho nên đứng về phía ông ta.
Thế nên bây giờ xảy ra chuyện, đương nhiên bọn họ sẽ ủng hộ Hứa Bác Hãn.
Có lẽ bọn họ cảm thấy vẫn còn khả năng đàn áp Hứa Mặc, bằng không đã chẳng dám thả rắm chó.
Hứa Mặc ghét nhất là loại vật họp theo bầy này, bọn họ cho rằng hắn dễ bắt nạt, nếu không, tại sao bọn họ không đi tìm Hứa Bác Hãn và Hứa An Khang nói lý lẽ?
“Người thân đau đớn kẻ thù sung sướng? Nhà họ Hứa có nhiều kẻ thù lắm hả? Kẻ thù ở đâu vậy ta?” Hứa Mặc cũng không tức giận, quay đầu nhìn Hứa Đại Minh.
Hứa Đại Minh nói: “Chúng ta hy vọng chuyện này có thể chấm dứt, tất cả mọi người đều là người một nhà, không cần phải ngươi chết ta sống như vậy! Chúng ta nên đồng tâm hiệp lực, giúp nhà họ Hứa trở nên lớn mạnh mới phải!”
“Ồ!” Hứa Mặc lên tiếng, kéo dài giọng nói: “Ta chợt nhớ ra vài chuyện! Các ngươi sợ hãi phải không? Đúng là nhà họ Hứa có kẻ thù nhỉ? Bây giờ ta lập nhóm, hệ thống sẽ tự động ghép cho ta đồng đội cùng đẳng cấp ha? Ông hai này, ngươi nói xem, kẻ thù của nhà họ Hứa có những ai thế? Ta sẽ chi cho bọn họ mấy tỷ!”
“. . .”
“Ta có tiền!” Hứa Mặc mỉm cười nói: “Hơn nữa còn là rất nhiều tiền! Các ngươi yên tâm, ta chẳng có gì ngoài tiền cả! Xem ra hôm nay các ngươi rất sốt ruột nên mới kéo đàn kéo đống đến đây! Kẻ thù của nhà họ Hứa là ai nhỉ? Có lẽ phải điều tra kỹ càng rồi!”
“Hứa Mặc, ngươi sẽ hại tất cả mọi người!” Bành Ngọc Mai đứng dậy mở miệng, mặt mũi tang thương: “Ngươi đã giết An Khang, chẳng lẽ còn chưa đủ sao?”
“Đủ? Sao mà đủ được? Hung thủ thật sự vẫn đang sống nhăn răng kia kìa! Các ngươi nghĩ ta ngàn dặm xa xôi trở về Tứ Xuyên là vì cái gì? Ta nói cho các ngươi biết, chỉ cần một ngày Hứa Bác Hãn còn sống, ta sẽ không bao giờ cảm thấy đủ! Ta đã bỏ ra một trăm tỷ chơi với ông ta! Nếu còn chưa đủ, thì lấy thêm hai trăm tỷ, ba trăm tỷ, không tiếc bất cứ giá nào!” Hứa Mặc gầm lên.
“Ngoại trừ một đứa con trai là Hứa An Khang, Hứa Bác Hãn vẫn còn một cô con gái nhỉ, ta sẽ khiến ông ta phải đoạn tử tuyệt tôn nếu cần!”
“. . .”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt mấy người Hứa Hồng Thái thay đổi kịch liệt.
“Ngươi, ngươi, sao ngươi có thể nói những lời như vậy? Chẳng lẽ trước kia Hứa Đức Minh không dạy dỗ ngươi sao? Tạ Băng Diễm không ngó ngàng gì đến ngươi hả? Sao ngươi lại hỗn láo như thế?” Bành Ngọc Mai hét lên.
“Nếu ngươi không nhắc đến bọn họ, ta còn cảm thấy đỡ bực! Giờ thì hay rồi, ngươi dám nhắc đến bọn họ!” Hứa Mặc mỉm cười: “Ngươi giỏi thật đấy!”
Sắc mặt Hứa Hồng Thái trở nên vô cùng nghiêm túc, nói: “Hứa Mặc, xem như ông nội cầu xin ngươi, dừng tay lại đi, buông tha cho bác cả ngươi, nếu không. . .”
“Nếu không thì sao? Ngươi sẽ không bắt chước Hứa Đức Minh quỳ xuống cầu xin ta chứ? Sẽ không như vậy đâu nhỉ?” Hứa Mặc chợt nhớ tới cái gì, cười phá lên: “Ngươi biết lúc đó vợ chồng Hứa Đức Minh ra tay giết Hứa Tuấn Triết ở đồn cảnh sát thế nào không? Hứa Đức Minh còn quỳ xuống van nài ta đấy!”
“Ha ha ha ha! Các ngươi không nhìn thấy cảnh tượng đó đâu, thú vị vô cùng luôn! Quỳ lạy đến vỡ đầu chảy máu! Đời ta chưa từng trải qua chuyện gì thú vị thế này! Biết đâu lại có một ngày, ngươi thật sự quỳ xuống cầu xin ta thì sao!”
Hứa Mặc cười to: “Nhưng vô dụng thôi! Chẳng có tác dụng gì sất! Giết người đền mạng, thiếu nợ trả tiền, thiên kinh địa nghĩa!”
“Hứa Đức Minh nó. . .” Hứa Đại Minh giật mình.
“Nhưng Hứa Đức Minh không ngờ rằng, Hứa Tuấn Triết không phải con đẻ của ông ta! Ha ha ha!” Hứa Mặc cười ra nước mắt: “Ngươi đã nghe nói chuyện này chưa? Hả ông bà nội thân mến? Các ngươi đã nghe nói chưa? Đã đến trại tạm giam thăm bọn họ lần nào chưa?”
Hứa Hồng Thái và Bành Ngọc Mai chưa từng đến bệnh viện, nhưng đã nghe nói đến chuyện này, bọn họ không ngờ quan hệ giữa Hứa Tuấn Triết và Hứa Đức Minh lại oái oăm như thế.
Đối với chuyện xảy ra ở đồn cảnh sát khi ấy, hai người bọn họ không nắm được rõ ràng, chỉ nghe nói Hứa Mặc cũng ở đấy mà thôi!
“Các ngươi trở về chờ nhặt xác cho Hứa Bác Hãn đi!”
“Có lẽ hôm nay ta chưa thể diệt trừ ông ta! Nhưng tương lai thì chưa chắc! Trừ khi ông ta có năng lực giết chết ta, bằng không, chuyện này tuyệt đối sẽ không dừng lại ở đây!”
“Ta biết Hứa Bác Hãn muốn giết ta! Năm đó, khi ta còn ở Thủ Đô, ông ta đã vươn tay đến rồi! Rất tốt, mạnh mẽ biết bao! Cho nên, dao cùn đâm chết người, để xem ai giết ai trước?”
“Ngươi điên rồi! Tai ngươi không nghe lọt dù chỉ một câu!” Hứa Hồng Thái nhìn Hứa Mặc, mặt mũi tràn đầy thất vọng: “Ngươi không còn là người nhà họ Hứa chúng ta nữa, cũng không còn là con cháu nhà họ Hứa chúng ta!”