“Ồ! Định xóa tên ta khỏi gia phả à?” Hứa Mặc bật cười: “Năm đó Hứa Đức Minh và Tạ Băng Diễm cũng làm vậy đấy, chẳng có tí mới mẻ nào! Đáng tiếc, vấn đề này không phải do ngươi quyết định! Bây giờ ta vẫn mang họ Hứa, trên chứng minh thư viết rõ rành rành đây này! Ngươi không thay đổi được đâu!”
Hứa Hồng Thái lập tức nghẹn lại, sắc mặt càng thêm xám xịt, chỉ cảm thấy Hứa Mặc vô cùng khó chơi!
“Hứa Mặc, ông nội biết ngươi bị ám sát bị thương, trong lòng rất đau xót. Ông bà nội cực kỳ lo lắng cho ngươi, sợ ngươi xảy ra chuyện. . .”
“Stop!” Hứa Mặc thấy ông ta định nói tiếp thì ngắt lời: “Ngươi không cảm thấy mình rất hài hước à? Cứng đối cứng không được chuyển sang đánh bài tình cảm? Ngươi cảm thấy ta có tình cảm gì đối với các ngươi sao?”
“. . .”
“Không có đúng chứ!” Hứa Mặc thấy bọn họ đều không mở miệng, tủm tỉm nói: “Ta còn chưa gặp các ngươi được mấy lần ấy, không cần đánh bài tình cảm đâu! Chỉ tổ khiến người ta buồn nôn mắc ói thôi!”
“Ông nội vẫn rất lo lắng cho ngươi. . .”
“Hứa Mặc!”
Dường như Hứa Hồng Thái còn định mở miệng nói tiếp, nhưng lúc này, một âm thanh khác xuất hiện, mọi người quay đầu nhìn ra phía cửa.
Chỉ thấy ngoài cửa xuất hiện một đám người.
“Ây! Lại tới một đám nữa! Còn có mấy gương mặt thân quen nữa kìa, không phải tới gây phiền phức cho ta chứ? Hôm nay đúng là một ngày vui vẻ nha!” Hứa Mặc cười nói.
Đứng ngoài cửa là hai người Tạ Đại Đình và Tạ Chấn, ngoài ra còn có Hứa Đức Minh, Tạ Băng Diễm và Hứa Tuyết Tuệ.
Cuối cùng bọn họ vẫn kéo nhau đến đây.
Lần trước bị Cố Hoán Khê mắng cho cun cút trở về, bọn họ đã tự nhốt mình mấy ngày, đặc biệt là Tạ Băng Diễm, lấy nước mắt rửa mặt, may mà Tạ Chấn nói không ít lời hữu dụng, Tạ Băng Diễm mới lấy lại chút tinh thần.
Hôm nay bà ta vốn không dám tới, nhưng Tạ Đại Đình yêu cầu, bảo người kéo bà ta tới, cho nên bà ta đành phải cố gắng chống đỡ đi theo.
“Cháu ngoan, ngươi chịu khổ rồi!”
“Phụt!”
Hứa Mặc nghe Tạ Đại Đình nói thế, nhất thời bật cười ra tiếng.
“Thực chất là do ta trở nên mạnh mẽ mà thôi! Nếu vẫn là ta của năm đó, vẫn là một tên học sinh cấp ba khố rách áo ôm, các ngươi đã chẳng thế này rồi!”
Hứa Mặc quay đầu lại, cười bảo: “Tạ Chấn! Năm đó ngươi muốn chèn ép ta, vô cùng phách lối, tưởng rằng ta sẽ biết sợ! Kết quả, sau khi bị ta cho ăn một vố, ngươi mới là người biết sợ!”
Tạ Chấn nghe xong, có chút xấu hổ, vội vàng vò đầu nói: “Hứa Mặc, lần này chúng ta làm chỗ dựa cho ngươi! Ngươi yên tâm, chúng ta tuyệt đối không cho phép bất kỳ kẻ nào làm tổn thương đến ngươi!”
“Nghe cứ như ta cần lắm vậy!” Hứa Mặc bĩu môi, tràn đầy trào phúng: “Hôm nay cho dù trời có sập xuống, ta cũng phải lấy mạng Hứa Bác Hãn! Giống như năm đó, Tạ Băng Diễm nhỉ!”
Hắn mỉa mai nhìn sang: “Ta đã sớm nói Hứa Tuấn Triết phải chết, chúa Jesus cũng không cứu nổi nó, ngươi lại không tin cơ!”
Tạ Băng Diễm nghe xong, không thể nào mở miệng nổi, được Hứa Tuyết Tuệ đỡ lấy, ngay cả đứng vững cũng vô cùng khó khăn.
“Hứa Hồng Thái, ngươi tính giải quyết chuyện này thế nào đây? Cháu ngoại ta đã nói, nợ máu trả bằng máu, ngươi dám thiên vị à?” Tạ Đại Đình giận dữ hô lên, nhìn chằm chằm vào Hứa Hồng Thái.
Nhìn thấy cảnh này, Hứa Mặc nhất thời cảm thấy mọi chuyện ngày càng khôi hài!
Nhà họ Tạ hùng mạnh ở Thủ Đô, mặc dù không phải gia tộc hạng hai, nhưng thế lực vẫn trên cơ nhà họ Hứa.
Trước kia Tạ Đại Đình cũng xuất thân từ quân ngũ, từng là quan chức cấp cao trong chính phủ, cho nên có thể đè đầu cưỡi cổ nhà họ Hứa.
Còn nhà họ Hứa ở Tứ Xuyên, mặc dù không lớn bằng nhà họ Tạ, nhưng núi cao hoàng đế xa (), bọn họ lại giàu có hơn nhà họ Tạ.
(
) Núi cao hoàng đế xa: Thường thì nó liên quan đến những việc nhỏ nhặt như đi trên bãi cỏ khi không có ai quan sát, phớt lờ mệnh lệnh vì người cha ở xa, chặt gỗ khi không được phép. Ngày nay, nó có thể được sử dụng để mô tả một nơi vô luật pháp cách xa chính quyền.
Hơn nữa, mạng lưới quan hệ của nhà họ Hứa còn rắc rối phức tạp hơn nhà họ Tạ nhiều!
Thấy Tạ Đại Đình ra mặt, sắc mặt vợ chồng Hứa Hồng Thái và Bành Ngọc Mai càng trở nên phẫn nộ và sắc bén.
Đương nhiên bọn họ không thể không thiên vị, một người là con trai cưng của bọn họ, một người là cháu trai trưởng của bọn họ.
Trước kia hai người chiều chuộng Hứa An Khang cỡ nào? Gần như là nâng trên tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan.
Thế mà mới sểnh ra một tí, người đã không còn!
Mấy ngày trước, Bành Ngọc Mai nhìn thấy thi thể Hứa An Khang, gào khóc đến hôn mê bất tỉnh.
Hôm nay tới, tất nhiên là muốn đòi một lời giải thích từ Hứa Mặc, định cậy già lên mặt, nhưng đáng tiếc, Hứa Mặc còn phản đòn ghê gớm hơn.
Trong lúc mấu chốt, đành phải đánh bài tình cảm, muốn lấy thân phận người lớn trong nhà để ép Hứa Mặc nghe lời, nhưng hiển nhiên vẫn vô dụng.
Nhà họ Tạ đến đúng lúc bọn họ phải đối mặt với thất bại.