favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Tình Thân Đến Muộn Như Cỏ Rác, Ta Bỏ Nhà Đi Ngươi Khóc Cái Gì?
  3. Chương 630: Ta Nhất Định Sẽ Sống Lâu Sống Thọ Hơn Bọn Họ (2)

Chương 630: Ta Nhất Định Sẽ Sống Lâu Sống Thọ Hơn Bọn Họ (2)

“Tạ Đại Đình, ngươi biết hậu quả mà! Nếu Hứa Mặc tiếp tục gây náo loạn như vậy, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện lớn, ta cảnh cáo các ngươi, nếu nhà họ Tạ các ngươi xử lý không tốt, e rằng sẽ bị liên lụy!” Hứa Hồng Thái lười giải thích với Tạ Đại Đình.

“Ồ? Liên lụy đến nhà họ Tạ chúng ta?” Tạ Đại Đình trào phúng hỏi lại.

“Hôm nay ta tới là vì muốn tốt cho Hứa Mặc thôi! Ta mong hắn có thể chấm dứt tất cả mọi chuyện, không muốn hắn lại xảy ra chuyện, bởi vì ta biết, nếu hắn tiếp tục ra tay, người bị thiệt kiểu gì cũng là hắn! Bác Hãn sẽ không sao, tuyệt đối không thể nào xảy ra chuyện!”

Hứa Hồng Thái mở miệng nói tiếp: “Bây giờ, chỉ cần Hứa Mặc dừng tay, ta có thể khuyên răn Bác Hãn, còn An Khang. . . Lúc này có làm gì cũng vô dụng!”

Ông ta giống như già đi mười mấy tuổi, vẻ mặt chán chường.

“Ý ngươi là Hứa Bác Hãn vẫn còn quân bài tẩy đúng không? Hiện tại cậu ta dám ra tay chứ?” Tạ Đại Đình mỉa mai.

“Mặc kệ ngươi tin hay không, bây giờ những chuyện này đã vượt qua tầm kiểm soát của ngươi từ lâu rồi! Sau cái chết của An Khang, nhất định sẽ xảy ra chuyện lớn! Một khi Bác Hãn ra tay, ta cũng không can thiệp được đâu! Ta nói cho ngươi biết, Tạ Đại Đình, chỉ khi Hứa Mặc dừng tay, mới có thể từ từ bàn bạc giải quyết, bằng không, Hứa Mặc sẽ phải đối diện với cái chết lần nữa!”

“Cho dù ông trời có xuống đây cũng phải trả cái giá này! Bất kể người đứng sau lưng Hứa Bác Hãn là ai, cậu ta vẫn phải nợ máu trả bằng máu!” Tạ Đại Đình tràn đầy phẫn nộ đáp.

“Ngươi. . .” Hứa Hồng Thái nghe thế thì tức giận không thôi: “Đã như vậy thì không còn gì để nói nữa! Việc đến nước này, các ngươi tự lo mà giải quyết đi!”

Mọi người nghe xong, ai nấy đều quay ra nhìn ông ta, khóe miệng nhếch lên một cách khinh bỉ.

“Nhưng ta vẫn phải nói một câu, Hứa Mặc à, hôm nay ông nội tới là để cứu ngươi! Tuyệt đối không phải vì An Khang chết mà đến! Chuyện ông nội biết nhiều hơn ngươi rất nhiều!” Hứa Hồng Thái lại quay đầu nói với Hứa Mặc.

Hứa Mặc bật cười: “Vậy chắc hẳn ngươi cũng không biết gì về ta đâu nhỉ! Không sao, ta sẽ từ từ chơi đùa với ông ta!”

“Ngươi. . . Haizz!” Hứa Hồng Thái nghe xong, mặt mũi tràn đầy thất vọng, chỉ có thể xoay người rời đi, bước đi tập tễnh.

Đám người Bành Ngọc Mai và Hứa Đại Minh cũng chỉ có thể rời đi.

Trước khi đi, trong mắt Bành Ngọc Mai mang theo lửa giận nồng đậm và không cam lòng.

Trước kia, người bà nội này là một người phụ nữ sắt đá, từng nhập ngũ, biểu hiện không thua kém gì đấng mày râu, nhưng đáng tiếc, tâm trí sai lệch, người cũng già cả, bằng không sẽ khó mà đối phó!

Bà ta vô tình với hắn, hắn cũng chẳng mặn mà gì với bà ta, vẫn luôn như vậy, không còn chuyện gì để nói!

“Được rồi, các vị!”

Chờ cả đám Hứa Hồng Thái rời đi, Hứa Mặc mới ngẩng đầu lên vỗ tay: “Hôm nay biệt thự của ta đóng cửa từ chối tiếp khách! Nên tới hay không nên tới đều về hết đi! Tránh dẫm hỏng sàn nhà, vấy bẩn ghế sô pha, làm ô nhiễm bầu không khí nhà ta!”

Mọi người sững sờ, ai nấy đều ngây dại.

Tạ Đại Đình vội vàng nói: “Hứa Mặc, cháu ngoan của ta, chúng ta trò chuyện vui vẻ chút được không?”

“Chẳng có gì vui để nói hết! Nhân lúc ta đang khó chịu thì về hết đi! Hôm nay, bất kể các ngươi có nói cái gì ta đều không vui nổi! Cho nên, các ngươi dứt khoát đừng nói gì cả nhé?” Hứa Mặc nói.

Tạ Đại Đình đáp: “Nếu cháu ngoại đã mất hứng, vậy dĩ nhiên không cần phải nói gì hết! Nhưng ông ngoại vẫn phải nói một câu, chỉ một câu thôi!”

Hứa Mặc nhìn ông ấy, cười như không cười bảo: “Ta khuyên ngươi tốt nhất đừng nên mở miệng! Lúc này ta đang tập trung lực lượng giải quyết nhà họ Hứa, chắc ngươi không muốn nhà họ Tạ là đối tượng tiếp theo đâu nhỉ!”

“Ngươi. . .” Dường như Tạ Chấn muốn nói điều gì.

“Ngươi biết mà! Tạ Chấn, ta không nói giỡn đâu! Ngươi có thể mắng ta ý chí sắt đá, cũng có thể mắng ta không màng người thân, hay vô tình vô nghĩa gì đó! Ta đồng ý!” Hứa Mặc nhìn chằm chằm vào Tạ Chấn: “Thế nên, thừa dịp ta chưa ra tay thì cút nhanh lên!”

Tạ Đại Đình nghe xong, thở dài nói: “Cháu ơi, ông ngoại chỉ hy vọng ngươi có thể theo ta về nhà họ Tạ một chuyến! Dù cho xảy ra chuyện lớn bằng trời, nhà họ Tạ sẽ là chỗ dựa và bến đỗ cuối cùng của ngươi!”

“Phụt!”

Hứa Mặc nhất thời cười ra tiếng: “Cười chết mất! Nhưng mà. . . Ngươi vẫn nên về đi! Nghe nói tay chân ngươi không tiện, không cần phải ra ngoài bôn ba làm gì! Người đáng chết, sẽ phải đền mạng không thiếu một ai! Ta nhất định sẽ sống lâu sống thọ hơn bọn họ!”

Tạ Đại Đình nghe xong, mặt mũi tràn đầy bất đắc dĩ, cũng không dám nhiều lời, tránh làm Hứa Mặc tức giận.

“Thế ông ngoại về trước vậy! Cháu ngoan, nếu ngươi có chuyện gì thì cứ nói với ông ngoại! Ông ngoại nhất định sẽ chống lưng cho ngươi!”

“Được thôi! Vậy ngươi giết Hứa Hồng Thái và Hứa Bác Hãn đi xem nào!”

“Chuyện này. . .” Tạ Đại Đình giật mình.

Chương trướcChương tiếp