Lý Bán Trang nghe xong, ngẩng đầu nhìn Hứa Mặc, miệng hơi há ra, dường như muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng lại im lặng.
Một lát sau, cô ấy mới hơi nhếch miệng, nở nụ cười nhìn hắn: “Hứa Mặc, ngươi biết chúng ta thích ngươi ở điểm nào nhất không?”
“Điểm nào?”
“Không chịu thua! Mãi mãi không chịu thua! Năm đó, chúng ta cùng đi khóc tang, lần nào cũng bị người ta từ chối, bị mắng nhiếc, bị khinh thường, nhưng ngươi vẫn không bỏ cuộc!” Lý Bán Trang vừa cười vừa nói, bỗng nhiên đưa tay ôm lấy eo Hứa Mặc, khuôn mặt xinh xắn như trẻ con khẽ ngẩng lên: “Có ngươi ở đây, ta rất vui!”
Hứa Mặc vui vẻ đưa tay nắn bóp cặp má baby kia: “Đừng làm những chuyện này nữa! Ngươi kết giao bạn bè với cô ấy không thành vấn đề! Chúng ta cứ đi trên con đường của chính mình thôi!”
“OK OK! Ta bị ngươi thuyết phục rồi!”
Lý Bán Trang cảm thấy dễ chịu với động tác của hắn.
“Nhưng nói đi nói lại, Khương Điềm Điềm này. . .”
Hứa Mặc luôn cảm thấy cái tên Khương Điềm Điềm kia hết sức quen thuộc.
Trong trí nhớ của hắn, dường như cô ấy đã xảy ra chuyện gì rất lớn.
Hình như kiếp trước cô ấy từng nhảy lầu tự sát!
Hứa Mặc suy nghĩ một chút, không nhớ nổi đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Một bên khác, biệt thự nhà họ Hứa.
Một ni cô trung niên mặc áo choàng màu nâu đi vào trong biệt thự.
Chỉ thấy trong biệt thự vang lên tiếng gõ mõ, có người tu thân dưỡng tính, cầu thần bái phật.
“An lòng! An tâm! An bình!”
“《Tâm Kinh》() có câu: Tâm không còn chướng ngại, vì tâm không chướng ngại nên không còn sợ hãi, xa lìa được cái điên đảo mộng tưởng, đạt cứu cánh Niết Bàn. Các vị Phật ba đời vì nương theo trí tuệ Bát Nhã này mà đắc quả vô thượng, chánh đẳng chánh giác. . .” (Trích từ bản dịch nghĩa của Tâm Kinh)
(
) Tâm Kinh: Đây là kinh ngắn nhất chỉ có khoảng 260 chữ của Phật giáo Đại thừa và Thiền tông.
“Thí chủ Tạ, ngươi quyết định chưa?”
“Ta quyết định!”
“Chao ôi! Mối ràng buộc với trần thế của ngươi chưa ngưng, không thể xuất gia vào Phật môn được, bây giờ, bần ni chỉ có thể nhận ngươi làm đệ tử tục gia (), xem ngươi có thể dốc lòng tu hành không. . .”
(
) Đệ tử tục gia: Những người không cần cắt tóc, nhưng trong thời gian ở Thiếu Lâm cũng phải tuân theo quy định như các tăng sinh khác.
“Vâng!”
Vị ni cô già mang pháp danh là Huệ Âm, đến từ chùa Phục Hổ ở núi Nga Mi, Tứ Xuyên, chính là một vị cao tăng lỗi lạc.
Sau khi ra khỏi trại tạm giam, Tạ Băng Diễm vẫn luôn khó chìm vào giấc ngủ, phải uống thuốc ngủ mới có thể ngủ được, bà ta không thể kìm nén sự dằn vặt trong lòng nên đã tìm chuỗi hạt và mõ ra để gõ.
Gõ liên tục mấy ngày, bà ta vẫn cảm thấy không đủ, trong lòng vô cùng day dứt, trong đầu thỉnh thoảng lại nhớ về chuyện quá khứ.
Thế nên Tạ Băng Diễm bảo Hứa Tuyết Tuệ và Hứa Mạn Ny dẫn mình đến chùa Phục Hổ ở núi Nga Mi.
Đây là một am ni cô được thành lập từ đời nhà Tấn.
Nơi này tọa lạc ngay trên núi Nga Mi, khá nổi tiếng.
Dưới sự trợ giúp của Hứa Tuyết Tuệ và Hứa Mạn Ny, bà ta thất tha thất thểu vào chùa Phục Hổ thắp hương và nghe thiền.
Sau khi nghe thấy âm thanh mỹ diệu này, Tạ Băng Diễm lập tức cảm thấy trong lòng trống rỗng, dường như linh hồn đã bị gột rửa, bà ta tìm thấy một tia bình yên ở chính nơi này.
Bà ta muốn quên hết mọi thứ!
Không muốn quan tâm đến bất kỳ thứ gì nữa!
Vui, buồn, giận dữ, áy náy đều không còn, chỉ có quy y cửa Phật mới chấm dứt tất cả.
Cho nên, bà ta muốn xuất gia.
Pháp sư Huệ Âm của chùa Phục Hổ lắng nghe mong muốn của bà ta, sau mấy ngày suy nghĩ, cuối cùng bà ấy lựa chọn tới một chuyến.
Tạ Băng Diễm có tiền, đã quyên góp không ít cho chùa Phục Hổ, giúp ngôi chùa này không phải lo vấn đề tiền nong trong vòng năm năm tới, thế nên, các đại trưởng lão trong chùa Phục Hổ rất quan tâm đến vị thí chủ giàu có này.
Ngay cả vị cao tăng lỗi lạc như Huệ Âm cũng vui vẻ chỉ điểm cho bà ta mấy câu.
Quả thật, mối ràng buộc với phàm trần của Tạ Băng Diễm còn chưa đứt đoạn, không thể quy y xuất gia, chỉ có thể nhận làm đệ tử tục gia, hy vọng một ngày nào đó có thể chặt đứt mối vương vấn phàm trần trong lòng bà ta.
Đám người Hứa Tuyết Tuệ và Hứa Mạn Ny không đồng ý để Tạ Băng Diễm trực tiếp xuất gia, muốn theo Phật thì làm đệ tử tục gia là được, cho nên mấy người bọn họ không phản đối chuyện này.
Lần này tới, pháp sư Huệ Âm chủ yếu đến để sắp xếp Phật đường giúp Tạ Băng Diễm, để bà ta ăn chay niệm phật, sau khi được Tạ Băng Diễm đồng ý, pháp sư Huệ Âm nhanh chóng bài trí xong, khai quang mấy món đồ Phật cho bà ta.
“Cầm mấy thứ này là được! Nhớ kỹ, sáng hay tối đều phải chép kinh!”
“Đây là《Kinh Đại Bát Nhã Ba La Mật Đa》(), đây là《Kinh Đại Phương Quảng Phật Hoa Nghiêm》(), đây là《Kinh Niết Bàn》()! Đều khai quang hết cả rồi, giao cho ngươi đấy!”
(
) Kinh Đại Bát Nhã Ba La Mật Đa: Là một bộ kinh bao gồm khoảng 40 bài kinh Đại thừa được gọi chung dưới tên này với nội dung, mục đích hướng dẫn hành giả đạt được trí Bát-nhã.
() Kinh Đại Phương Quảng Phật Hoa Nghiêm: Là một kinh điển Đại thừa, thường được gọi tắt là kinh Hoa Nghiêm. Kinh Hoa Nghiêm được đánh giá là kinh điển đồ sộ nhất và dài nhất trong số các kinh của Phật giáo.
(
) Kinh Niết Bàn: Là một trong những bộ kinh Đại thừa quan trọng nhất thuộc hệ Như Lai Tạng.