Dường như không ngờ hắn còn trẻ như vậy.
“Ông chủ, cô ấy tên Ninh Tuyết Ngân, là trưởng bối của ta! Lần này xuống núi để huấn luyện, ông chủ gọi cô ấy là Tuyết Ngân được rồi!”
Vương Võ cười bảo, sau đó lại quay đầu nói với cô gái: “Tuyết Ngân sư tỷ, đây chính là ông chủ của chúng ta! Thành lập rất nhiều công ty lớn, ta đã kể với ngươi rồi đấy!”
“Chào ngươi!” Hứa Mặc nói.
“Chào. . . Ngươi!” Cô gái tên Ninh Tuyết Ngân giật mình, sau đó nhẹ nhàng mở miệng, dường như cô ấy không quen mở miệng nói chuyện cho lắm.
Khi giọng nói của cô ấy cất lên, Hứa Mặc và Vương Võ đều nao nao, chỉ cảm thấy giọng nói này vô cùng nhẹ nhàng, giống như tiếng sóng vỗ nhẹ vào bãi biển khi đêm đến, tràn đầy dịu dàng và ấm áp, cực kỳ dễ nghe.
“Ngươi có thể tự giới thiệu về bản thân không? Ta chưa biết nhiều về ngươi!” Hứa Mặc nói.
Vương Võ nghe xong, lập tức nhìn sang cô gái.
Cô gái im lặng một lúc rồi gật đầu, nhẹ nhàng đưa tay tháo mũ trùm đầu xuống, để lộ ra khuôn mặt.
Hứa Mặc vừa nhìn đã lập tức sáng mắt, một nhan sắc như thơ như hoạ xuất hiện trước mắt hắn.
Khuôn mặt thanh nhã trang điểm nhẹ nhàng, lông mày lá liễu, đôi mắt sáng ngời, ngũ quan hoàn hảo mà dịu dàng hào phóng, da thịt trắng nõn không tì vết, láng mịn như đồ sứ thượng đẳng, khí chất giữa hai đầu lông mày nhàn nhạt thanh lãnh như sương như mây, trang nhã đoan trang, đạm bạc như hàng thông trong đêm thu.
Khí chất tôn quý mà thần thánh này khiến cho người ta không dám nảy sinh ý đồ mạo phạm.
Cô gái này. . .
Trong những năm Hứa Mặc lập nghiệp, cũng coi như gặp gỡ không ít người đẹp, nhan sắc của Cố Hoán Khê và Lý Bán Trang cũng rất xuất chúng, đều là cấp bậc đại mỹ nữ.
Nhưng không thể không nói, trên người cô gái Ninh Tuyết Ngân này có loại khí chất kỳ lạ mà Cố Hoán Khê và Lý Bán Trang không có.
Khí chất này khiến cô ấy trở nên siêu phàm thoát tục.
“Ninh Tuyết Ngân, người nhà họ Ninh ở núi Trường Bạch, đã sống ở nhà hai mươi bảy năm, hôm nay xuống núi, nếu không hiểu quy tắc, mong được rộng lòng tha thứ!” Cô gái mở miệng.
Hứa Mặc thấy Ninh Tuyết Ngân chắp tay với mình, hơi có khí thế giang hồ, hắn quay đầu nhìn về phía Vương Võ.
Vương Võ ngượng ngùng nói: “Ông chủ, Ninh sư tỷ rất lợi hại, cô ấy là cao thủ võ đạo! Lần này xuống núi là để tìm kiếm một vật! Sau khi nghe ngóng từ chỗ ông chủ, ta suy nghĩ một hồi rồi mời cô ấy tới đây, hy vọng ông chủ có thể ra tay giúp đỡ, tìm được thứ cô ấy cần!”
“Mạnh lắm hả?” Hứa Mặc kinh ngạc.
“Phải! Cực kỳ mạnh!” Vương Võ ngượng ngùng đáp: “Ông chủ, ngươi thấy ta thế nào? Kỹ năng cận chiến ấy!”
“Rất mạnh!” Hứa Mặc gật gù.
“Nói sao nhỉ?” Vương Võ cười nói: “Với trình độ của ta, cho dù xuất toàn lực cũng không chống đỡ nổi ba chiêu của Ninh sư tỷ! Thế nên, chắc hẳn ông chủ đã áng chừng được thực lực của Ninh sư tỷ rồi!”
Hứa Mặc nghe xong, không khỏi hơi kinh ngạc.
Nhìn từ bề ngoài, trông cô ấy chẳng có tí năng lực nào, làn da trắng ngần, có vẻ rất trơn mềm, không giống người hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, ngược lại giống thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi hơn, vô cùng trẻ trung.
Cô ấy chẳng mang theo vũ khí gì, có thể đánh thắng quán quân cận chiến Vương Võ sao?
“Cô ấy muốn tìm kiếm thứ gì?” Hứa Mặc hỏi.
“Quốc bảo! Theo tin tức mới nhất chúng ta tìm được, món quốc bảo này đang lưu lạc ở Đảo quốc (), nếu có thể, chúng ta rất muốn tìm được nó! Lần này mục đích chủ yếu khiến Ninh sư tỷ xuống núi chính là nó! Đương nhiên, cô ấy sẽ cố gắng bảo vệ sự an toàn của ông chủ!” Vương Võ nói.
(
) Đảo quốc hay quốc đảo là quốc gia nằm trọn trên một hay nhiều hòn đảo, hoặc phần nào đó của các hòn đảo. Điều này có nghĩa là các quốc gia này không có một phần lãnh thổ nào trên lục địa.
Hứa Mặc nghe xong, nhất thời càng thêm tò mò về thân phận của cô gái này.
Rốt cuộc cô ấy có lai lịch gì?
“Rất nhiều quốc bảo của chúng ta đang lưu lạc ở nước ngoài, chúng ta phải tìm được nó về! Lần này mục đích chủ yếu khiến ta xuống núi là một trong những món quốc bảo đó, bởi vì nó đem lại lợi ích cực lớn cho chúng ta!” Lúc này, cô gái cũng nhẹ nhàng mở miệng: “Chỉ cần ngươi giúp ta lấy lại món quốc bảo này, ta có thể cam đoan ngươi sẽ bình yên vô sự trong vòng ba năm!”
Giọng nói của cô ấy nghe có chút lạnh nhạt.
Vương Võ nghe xong, dường như nhớ ra điều gì, bỗng nhiên tiến đến bên tai cô gái, thấp giọng nói vài câu.
Cô gái nghe xong thì không khỏi kinh ngạc, đánh giá Hứa Mặc một chút, dường như không tin cho lắm.
“Ông chủ, khi nào rảnh rỗi ngươi có thể thử thực lực của sư tỷ ta! Cam đoan sẽ vượt quá dự liệu của ngươi!”
Vương Võ cười nói: “Ngoài ra, ta biết gần đây ông chủ đang làm gì! Trên thực tế, đúng là Hứa Bác Hãn có không ít át chủ bài, nhưng có sư tỷ ở đây, ta rất yên tâm!”