favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Tình Thân Đến Muộn Như Cỏ Rác, Ta Bỏ Nhà Đi Ngươi Khóc Cái Gì?
  3. Chương 640: Nhưng. . . Cũng Phải Tắt Điện Trước Súng Đạn Thôi!

Chương 640: Nhưng. . . Cũng Phải Tắt Điện Trước Súng Đạn Thôi!

Vương Võ thân là vệ sĩ riêng của Hứa Mặc, đương nhiên biết rất rõ chuyện của hắn.

Đối với Hứa Bác Hãn, Hứa Mặc đã gây đủ loại áp lực lên mấy quan chức cấp cao ở Tứ Xuyên, nhưng vẫn chậm chạp không thể nào khởi tố ông ta, chắc chắn sự việc không đơn giản như tưởng tượng của hắn.

Sau lưng Hứa Bác Hãn không chỉ có nhà tư bản Do Thái, mà còn có người khác!

Suy nghĩ một hồi, Hứa Mặc gật đầu nói: “Có thể để cô ấy gia nhập đội ngũ của ngươi! Nhưng ta rất tò mò các ngươi đang tìm kiếm món quốc bảo nào? Ta phải giúp đỡ ra sao?”

“Chuyện này. . .” Vương Võ dừng một chút rồi nói: “Ta cũng không biết, mời sư tỷ nói một câu!”

“Món quốc bảo này tên là bát vàng Thiên Mục! Được đúc từ loại vàng rất quý giá, trong bát có thể nhìn thấy những vì tinh tú của vũ trụ, đến từ tay một thợ thủ công thời nhà Tống! Món quốc bảo này đã bị cướp mất từ hơn trăm năm trước, lưu lạc đến rất nhiều nơi, Đông Á, Đông Âu, Tây Âu, nghe nói gần đây đang được trưng bày ở Đảo quốc! Chúng ta phải nghĩ cách lấy nó về!” Ninh Tuyết Ngân nhẹ nhàng mở miệng.

“Bọn họ có bán không? Bao nhiêu tiền?” Hứa Mặc hỏi.

“Chắc có! Theo điều tra của chúng ta, Đảo quốc không biết giá trị của món bảo vật này, chỉ biết đây là vật hiếm có! Nếu ra giá đủ cao, chắc hẳn sẽ mua được!” Ninh Tuyết Ngân nói tiếp: “Đương nhiên đây chỉ là phán đoán của ta, ta cần ngươi giúp ta móc nối quan hệ với bên đó, đồng thời cố hết sức mua về!”

“Bao nhiêu tiền?” Hứa Mặc hỏi.

Ninh Tuyết Ngân nghe xong, quay sang nhìn Vương Võ.

Vương Võ vội vàng cười nói: “Tuyết Ngân sư tỷ, ông chủ của chúng ta có tiền! Ngươi cứ việc nói rõ, biết đâu chúng ta lại móc nối được quan hệ, mở đường đến Đảo quốc thì sao!”

Ninh Tuyết Ngân nghe xong, gật gù bảo: “Trước mắt chúng ta định giá tầm ba mươi tỷ! Đương nhiên, nếu Đảo quốc biết giá trị thật sự của bát vàng Thiên Mục, có lẽ sẽ càng cao hơn!”

Giá trị ba mươi tỷ?

Một cái bát?

Hứa Mặc có chút không dám tin.

Nhưng nước Đại Hạ có rất nhiều bảo vật, một vài món còn mang giá trị liên thành, ví dụ như Tứ Dương Phương Tôn (), có người nói nó đáng giá hai mươi tỷ!

(

) Tứ Dương Phương Tôn: Đây là chén uống rượu làm bằng đồng của cuối nhà Thương. Chiếc chén được phát hiện ở tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc vào năm 1938. Thân chén có hình 4 con dê. Chiếc chén là biểu tượng cho sự giàu có cũng như địa vị trong xã hội Trung Quốc thời bấy giờ.

Suy nghĩ một hồi, tạm thời Hứa Mặc không hỏi thứ này có bí mật gì, chỉ nói: “Nếu ngươi thật sự có thực lực, ta có thể bỏ ra số tiền này, đồng thời, ta sẽ lợi dụng mối quan hệ của ta, giúp ngươi mở đường đến Đảo quốc. Có điều, ta cần phải giải quyết vấn đề bên ta trước!”

“Được!” Ninh Tuyết Ngân biết Hứa Mặc sẽ không dễ dàng tin tưởng mình, nhẹ nhàng gật đầu.

“Các ngươi ra ngoài trước đi! Ta xử lý công việc trước mắt đã! Đợi lát nữa lên võ đài, ta sẽ thử nghiệm thực lực của ngươi!” Hứa Mặc tiếp tục mở miệng, khá tò mò về cô gái này.

Ninh Tuyết Ngân nghe xong, che khuôn mặt xinh đẹp lại, đội mũ trùm đầu lên, quay người đi ra ngoài.

Vương Võ thấy Ninh Tuyết Ngân rời đi, cười nói: “Ông chủ, sư tỷ ta tuyệt đối là cao thủ, ta không lừa ngươi đâu! Năm đó khi ta còn đang làm bộ đội gìn giữ hòa bình, đã từng đóng quân ở Haiti (), nếu không phải có lần tình cờ gặp được sư tỷ bên ngoài, ta đã bỏ mạng từ lâu rồi!”

(

) Haiti: Nước cộng hòa độc lập lâu đời nhất vùng Caribe, ra đời sau cuộc cách mạng chống lại chủ nghĩa thực dân Pháp và chế độ nô lệ vào đầu thế kỷ 19.

“Ồ? Cô ấy đến Haiti sao?”

“Phải, là trưởng bối đưa cô ấy tới! Truy tìm kẻ thù! Ông chủ, ngươi không biết đâu, lần dó đúng là khiến ta mở mang tầm mắt, lần đầu tiên ta chứng kiến sư tỷ ra tay, cả binh đoàn chúng ta ai nấy đều chấn kinh đấy!” Nhắc đến chuyện này, mặt mũi Vương Võ hớn hở hẳn lên, vô cùng hưng phấn.

Hứa Mặc nghe xong, hỏi: “Nếu bọn họ đã có thực lực như vậy, còn cần ta làm gì?”

“Ầy. . . Ông chủ không biết rồi, bọn họ hiếm khi lộ mặt ra ngoài lắm, trong tay. . . Thật ra chẳng có bao nhiêu tiền, chứ đừng nói đến nắm giữ mạng lưới quan hệ rộng rãi! Tuyết Ngân sư tỷ cũng không am hiểu mấy chuyện này, cho nên bọn họ mới cần chúng ta vào cuộc!” Vương Võ lúng túng nói.

Hứa Mặc nghe xong thì ngẫm nghĩ một hồi, không khỏi cười ra tiếng.

Đúng là hắn rất giàu có!

Mà gần đây tài sản của hắn còn tăng vọt!

Hàng trăm tỷ còn có huống chi là mấy chục tỷ bọ, hắn hoàn toàn có thể chi được.

Có lẽ thế giới hiện tại đã bước vào thời đại vũ khí nóng, đánh đấm cận chiến gì đó đã trở nên vô dụng từ lâu, cho nên mấy người này mới lựa chọn sống ẩn dật rời xa trần thế.

Trong lòng Hứa Mặc càng thêm tò mò về thực lực của Ninh Tuyết Ngân, muốn thử xem rốt cuộc cô gái nhỏ yếu nũng nịu này sẽ lợi hại tới trình độ nào!

Chương trướcChương tiếp