Xem ra người đàn ông này không muốn bỏ cuộc, thiên phú không tệ, lại rất tài giỏi, bảo sao Vương Võ tâng bốc hắn như thế.
Suy nghĩ một hồi, Ninh Tuyết Ngân nói: “Ta cần điều tra tin tức của bát vàng Thiên Mục, phải đến chùa Hộ Quốc trên núi Nga Mi một chuyến, không biết ngươi có muốn đi cùng ta không?”
“Chùa Hộ Quốc?” Hứa Mặc kinh ngạc.
Ninh Tuyết Ngân gật đầu: “Đi dò la chút tin tức. Tin tức này có tác dụng vô cùng lớn đối với chúng ta, cho nên ta hy vọng có thể đến điều tra!”
Hứa Mặc cười đáp: “Được thôi! Vừa hay mấy ngày nay ta rảnh rỗi, có thể đi cùng ngươi!”
Ninh Tuyết Ngân tán thành, chuyện điều tra bát vàng Thiên Mục cần đến sự trợ giúp của hắn, nếu quả thật có tin tức, nói không chừng phải đến Đảo quốc một chuyến, hi vọng tất cả đều thuận lợi!
Một bên khác, biệt thự nhà họ Hứa.
Mấy chiếc Mercedes-Benz màu đen nối đuôi nhau chậm rãi rời khỏi biệt thự, hướng về phía núi Nga Mi.
Ở góc đường hẻo lánh gần căn biệt thự, một đôi mắt ác độc đang nhìn theo mấy chiếc Mercedes rời đi.
“Tạ Băng Diễm ra ngoài rồi! Hẳn là đến núi Nga Mi!”
“Giết bà ta!”
Có người gào rú, tràn đầy căm hận và sát ý.
Một bên khác.
Chùa Phục Hổ ở núi Nga Mi cách đó không xa, mấy người Tạ Băng Diễm nhanh chóng lái xe đến địa điểm.
Đây là một khu danh lam thắng cảnh 5A (), bên trong có rất nhiều chùa miếu, trong đó có đình Thanh Âm, chùa Vạn Niên, thờ Hoa Tàng là nổi tiếng nhất.
(
) 5A: Là các thắng cảnh, khu du lịch tại Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa được Cơ quan Du lịch Quốc gia Trung Quốc xếp hạng cao nhất AAAAA (5A).
Không giống như những ngôi chùa khác, chùa Phục Hổ là am ni cô, chỉ thu nhận ni cô mà thôi.
Lúc này, bên trong chùa Phục Hổ có rất nhiều du khách đang dâng hương, không khí ồn ào hối hả, vô cùng náo nhiệt.
Mấy quý bà giàu có như Tạ Băng Diễm cũng có không ít.
Đến chùa Phục Hổ, pháp sư Huệ Âm gọi một đệ tử đến dẫn Tạ Băng Diễm đi thăm thú, còn mình thì đi vào nội các tìm trụ trì, nói rõ tình huống.
Sau khi tìm thấy trụ trì, bà ấy mới dẫn Tạ Băng Diễm đi vào.
Vừa hay Tạ Băng Diễm cũng muốn dâng hương, cho nên mua không ít hương hỏa và tiền giấy, đốt trong lư hương.
“Mẹ ơi!”
Trong khi Tạ Băng Diễm đang đốt tiền giấy, lúc này, bên tai bỗng xuất hiện một giọng nói giòn giã, khiến cơ thể bà ta chấn động.
“Mẹ, ngươi là mẹ ta sao?”
Tạ Băng Diễm cúi đầu, chỉ thấy một bé trai ba bốn tuổi cả người bẩn thỉu, đứng cách lư hương không xa, rụt rè nhìn bà ta, hét lớn.
Trong mắt tràn đầy chờ mong!
Tạ Băng Diễm chợt mở to hai mắt.
“Thật ngại quá bạn nhỏ, có phải ngươi nhận nhầm người rồi không?” Hứa Tuyết Tuệ thấy vậy, vội vàng ngồi xổm xuống hỏi.
“Không, bà ấy là mẹ của ta mà!”
Bé trai mở miệng, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào Tạ Băng Diễm, không nháy lấy một cái.
Tạ Băng Diễm nghe xong, cả người không khỏi càng thêm run rẩy.
Hứa Tuyết Tuệ nói: “Bạn nhỏ nè, chắc chắn là ngươi nhận nhầm người rồi! Đây là dì, không mẹ ngươi! Ngươi bị lạc mẹ sao?”
Chỉ thấy bé trai ăn mặc bẩn thỉu, quần áo rách rưới, rõ ràng quần áo trên người cậu bé không hề vừa vặn, rộng thùng thình, ống tay áo quét lê dưới đất, trông giống một đứa trẻ ăn mày.
“Mẹ! Chắc chắn ngươi là mẹ của ta! Ta vẫn luôn tìm kiếm ngươi mà! Ngươi là mẹ ta đúng không?” Bé trai không tin lời Hứa Tuyết Tuệ, tiếp tục mở miệng nói với Tạ Băng Diễm, ánh mắt sáng rực, tràn đầy khát vọng và chờ mong.
Không biết vì sao, Tạ Băng Diễm bỗng nhiên không dám nhìn vào ánh mắt của cậu bé, vội vàng quay đầu đi.
“Đứa nhỏ này. . .” Hứa Tuyết Tuệ nhìn Tạ Băng Diễm, muốn đuổi đứa bé này đi.
Nhưng lúc này, một người đàn bà trung niên vội vội vàng vàng chạy tới nói: “Thật ngại quá, quấy rầy mọi người rồi! Đây là trẻ con ở trại trẻ mồ côi gần chùa Phục Hổ, lén lút chạy ra ngoài!”
“Hả?” Hứa Tuyết Tuệ kinh ngạc.
“Bố mẹ đứa nhỏ này gặp nạn khi lên núi hái nấm! Lúc ấy nó còn nhỏ, chỉ mới hơi một tuổi, cho nên được đưa đến trại trẻ mồ côi chỗ chúng ta! Tiểu Húc, ngươi còn không mau trở về cho ta?”
Nói xong, “bốp” một tiếng đánh lên mông thằng bé!
“Không! Ta không quay về! Đây là mẹ của ta, ta tới tìm mẹ!” Bé trai tên là Tiểu Húc nghe xong, vội vàng khóc nói.
“Mẹ ngươi đã chết từ lâu rồi, lấy đâu ra mẹ nữa? Mau cùng ta về trại trẻ mồ côi!” Hình như người đàn bà trung niên này là người của trại trẻ mồ côi, vẻ mặt không kiên nhẫn nói.
Muốn kéo bé trai trở về.
Nhưng bé trai cực kỳ cố chấp, lập tức òa khóc: “Ta không về! Ta muốn tìm mẹ! Đây là mẹ ta mà! Ngươi thả ta ra, ta không về! Mẹ ơi!”
Thằng bé bắt đầu liều mạng giãy giụa.
“Ngươi ngứa đòn phải không? Mẹ ngươi đã chết từ lâu rồi, móc đâu ra mẹ ngươi nữa? Ngươi có trở về không hả? Ngươi có trở về không?” Người đàn bà trung niên thấy bé trai giãy dụa, cũng không khách sáo, bỗng nhiên giơ tay đánh thằng bé.
Có vẻ bà ta xuống tay rất nặng, bốp bốp mấy tiếng, lập tức đánh cho bé trai khóc rống lên.
“Oa oa! Ta không về! Mẹ ơi!”
Bé trai rất bướng bỉnh, vừa khóc vừa vùng vẫy.