Dường như người đàn bà trung niên càng thêm nổi nóng, tiếp tục đánh lên người thằng bé, thấy nó vẫn không chịu thua, lại một bạt tai giáng lên mặt.
“Oa!” Bé trai bị tát lăn ra đất, lập tức khóc lóc thảm thiết.
“Ngươi làm gì vậy? Sao lại đánh trẻ con?” Hứa Tuyết Tuệ thấy thế, cả giận nói.
Người đàn bà trung niên nghe xong, quay đầu trả lời: “Thằng nhóc này từ nhỏ đến lớn đều không chịu nghe lời, lúc nào cũng lén lút chạy ra ngoài! Đến chùa Phục Hổ, gặp ai cũng gọi người ta là mẹ! Ta không thể không dạy dỗ nó!”
“Dù vậy cũng không thể đánh đập trẻ nhỏ như thế!” Hứa Tuyết Tuệ tức giận nói.
“Mẹ! Mẹ ơi!” Bé trai nằm rạp dưới đất khóc lóc, lại bò lên, lảo đảo chạy về phía Tạ Băng Diễm.
Tạ Băng Diễm nghe xong, cả người rung mạnh, nhưng không dám nhìn đứa bé, tiếp tục đốt vàng mã.
Bà ta bỗng giật mình, chỉ thấy bé trai đã nhào tới ôm lấy bắp chân: “Mẹ, ta tới tìm ngươi này! Ngươi là mẹ ta đúng không? Oa oa!”
Bé trai vừa ôm lấy bắp chân bà ta vừa khóc rống lên, dấu tay in trên mặt vô cùng rõ ràng.
“Người ta không phải mẹ ngươi, mẹ ngươi đã chết lâu rồi! Theo ta về trại trẻ mồ côi mau!” Người đàn bà trung niên thấy thế thì giận dữ.
Bà ta đi tới muốn kéo bé trai, nhưng đứa nhỏ lại gắt gao ôm lấy bắp chân Tạ Băng Diễm: “Ta không thả, ta không thả, ta tới tìm mẹ! Ta không về trại trẻ mồ côi đâu, trại trẻ mồ côi không có đồ ăn, mẹ ơi. . .”
Bé trai vừa khóc vừa nói, trông vô cùng thê thảm.
“Đi mau!” Người đàn bà trung niên thấy vậy thì nhanh chóng gỡ tay thằng bé ra, cưỡng ép bế nó lên.
Thấy bé trai vẫn còn giãy dụa, bà ta lại giáng thêm một bạt tai lên mặt nó.
“Thật ngại quá, hai vị du khách, quấy rầy các ngươi rồi! Chúng ta sẽ đi ngay đây!” Người đàn bà trung niên quay đầu nói với hai người, ôm bé trai xoay người rời đi.
“Mẹ — — “
Bé trai thấy sắp phải rời xa Tạ Băng Diễm, nhất thời thê thảm hô một tiếng, nhưng lại bị người đàn bà trung niên tát thêm cái nữa, cưỡng ép ôm trở về.
Hứa Tuyết Tuệ nhìn thoáng qua, chỉ cảm thấy người đàn bà này ra tay quá ác, đánh cho đứa bé kia mặt mũi sưng vù.
Thấy bé trai rời đi, chị ta thở dài một hơi, quay đầu nhìn về phía Tạ Băng Diễm.
Bỗng nhiên, chị ta nhận ra Tạ Băng Diễm có chút không đúng, vội vàng vươn tay ôm lấy bà ta.
Chỉ thấy hai chân Tạ Băng Diễm mềm nhũn, dường như đang co quắp dưới đất, sắc mặt trắng bệch.
“Mẹ!” Hứa Tuyết Tuệ hô lên.
Sau đó vội vàng nói: “Không sao không sao! Bọn họ đã đi rồi! Đứa trẻ đã được ôm đi rồi!”
Tạ Băng Diễm không nói lời nào, nhắm mắt lại.
“Tuyết, Tuyết Tuệ, nơi này có trại trẻ mồ côi sao?”
Hứa Tuyết Tuệ nghe xong, gật đầu nói: “Gần chùa Phục Hổ có không ít thôn làng!”
“Ta, ta hiểu rồi!” Tạ Băng Diễm không muốn mở mắt, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, đầu óc vô cùng choáng váng.
“Đưa ta đến trại trẻ mồ côi đi!”
“Chuyện này. . .” Hứa Tuyết Tuệ có chút do dự.
“Đưa ta đi đi!” Tạ Băng Diễm kiên trì.
Hứa Tuyết Tuệ nghe xong, thở dài đáp: “Vâng! Chúng ta có thể tới xem chút! Chắc không quá xa đâu!”
Nói xong, chị ta kêu vệ sĩ đỡ Tạ Băng Diễm, rồi gọi người thông báo với pháp sư Huệ Âm một tiếng, sau đó đến trại trẻ mồ côi cách đó không xa.
Quả là rất gần, chỉ cách chùa Phục Hổ năm trăm mét, có lẽ là do các ni cô ở chùa Phục Hổ lập nên, cho nên trại trẻ mồ côi này khá lớn, bên trong có rất nhiều trẻ con.
Khi Tạ Băng Diễm và Hứa Tuyết Tuệ tới, lập tức nghe thấy tiếng gào khóc của trẻ nhỏ, một trong số những đứa trẻ còn bị người chăm sóc đè xuống ghế đánh đập.
“Không được đi ăn xin! Không được phép quấy rối du khách! Không được đến chùa Phục Hổ!”
“Trộm đồ, không ngờ lại học thói trộm cắp!”
“Tiểu Dao, ngươi tha về bao nhiêu rác rưởi trong thùng rác vậy? Sao lại giấu trong phòng?”
“Ta muốn tìm mẹ! Oa oa, ta nhìn thấy mẹ!”
Lại truyền tới tiếng khóc lóc của mấy đứa bé.
Xem ra hoàn cảnh sống của trẻ em trong trại trẻ mồ côi này rất khó khăn, có lẽ bởi vì sống trong núi sâu, không nhận được bao nhiêu tiền quyên góp, chỉ có thể trông cậy vào tiền hương hỏa của chùa Phục Hổ.
Mặc dù chùa Phục Hổ nằm trên núi Nga Mi, nhưng không phải ngôi chùa lớn, tiền quyên góp không nhiều, cho nên đa số trẻ con ở trại trẻ mồ côi này đều ăn mặc rách rưới, cực kỳ bẩn thỉu, vài đứa trẻ còn mặc quần áo không vừa vặn.
Gầy gò, dơ bẩn, thê thảm, có vài đứa bé còn không được tắm rửa mấy ngày liền, trên người dính đầy bùn đen.
Tóc tai bị bùn đen cuốn lại, trông giống hệt ăn mày.
Tạ Băng Diễm nhìn xung quanh, nhất thời đỏ mắt, đứng im không động đậy.
Hứa Tuyết Tuệ quay đầu nhìn Tạ Băng Diễm, thở dài: “Mẹ, chúng ta đi thôi! Nơi này. . . Chúng ta không thích hợp đến!”