favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Tình Thân Đến Muộn Như Cỏ Rác, Ta Bỏ Nhà Đi Ngươi Khóc Cái Gì?
  3. Chương 650: Đi, Chúng Ta Đi Tìm Hứa Mặc. . . Báo Thù!” (2)

Chương 650: Đi, Chúng Ta Đi Tìm Hứa Mặc. . . Báo Thù!” (2)

Đối với Hứa Mặc, trong đầu Tạ Băng Diễm hiểu rõ.

Bởi vì có câu con trai giống mẹ, dường như tính cách Hứa Mặc và bà ta như được đúc ra từ một khuôn vậy.

Hứa Mặc lại bị thương lần nữa, Tạ Băng Diễm cũng dần hiểu ra bản thân phải làm gì.

Bà ta không thể tiếp tục chán chường nữa.

. . .

Hứa Mặc nhanh chóng lên đến đỉnh vàng, sau khi đợi một hồi, quả nhiên chờ được Ninh Tuyết Ngân.

Lần này Hứa Mặc bị thương, hiển nhiên Ninh Tuyết Ngân có chút xấu hổ, thế nên khoan thai tới chậm.

Mặc dù Hứa Mặc tức giận, nhưng vẫn nhìn cô ấy như bảo bối đáng tiền, tình hình ngày càng gay gắt, Hứa Mặc càng hiểu rõ sức mạnh đối với mình quan trọng như thế nào.

Bây giờ Tứ Xuyên giống như một ván cờ, Hứa Mặc điên cuồng chèn ép Trương Ái Dân, không tiếc lời mắng chửi, nhưng vẫn không thể nào tố cáo Hứa Bác Hãn.

Hứa Mặc muốn thoát khỏi ván cờ này, xử lý kẻ đứng sau, không muốn chơi bời với bọn họ nữa.

Cho nên, hắn chỉ có thể tìm cách khác.

Có lẽ Ninh Tuyết Ngân đã xử lý hai người kia, sau khi trở lại, cô ấy nói: “Chúng ta đến chùa Báo Quốc đi, mong rằng có thể tìm thấy một số tin tức liên quan tới bát vàng Thiên Mục!”

“Được thôi! Có điều, chưa chắc ngươi đã bảo đảm được an toàn cho ta nhỉ!” Hứa Mặc nói.

“Chuyện này. . .” Dường như Ninh Tuyết Ngân càng thêm lúng túng, khuôn mặt mỹ lệ lập tức đỏ lên.

“Ta rất tò mò về lai lịch của ngươi, ngươi vừa nhảy xuống khe núi, còn xách theo hai người! Làm thế nào mới có thể đạt đến trình độ này?” Hứa Mặc ngay thẳng hỏi.

“Luyện tập!” Ninh Tuyết Ngân mở miệng.

Không thể không nói, vừa rồi đúng là cô ấy đã lơ là sơ suất, không ngờ trong số du khách lại xuất hiện hai sát thủ.

Nếu không phải Hứa Mặc mặc áo chống đạn, không chết cũng bị thương nặng.

Theo lý mà nói, cô ấy không nên bất cẩn như vậy mới đúng.

Điều này rất không phù hợp với kinh nghiệm của cô ấy!

Không sai lầm cũng là sai, bây giờ nói những chuyện này cũng vô dụng, chỉ có thể cố gắng đền bù, tránh xảy ra lần sau.

“Chỉ mỗi luyện tập thôi?” Hứa Mặc hỏi, ánh mắt sáng rực.

Ninh Tuyết Ngân cảm thấy ánh mắt của hắn quá kinh người, nóng rực như thể sắp nung chảy mình vậy, cô ấy thở dài đáp: “Ta có thể dạy ngươi vài thủ pháp và kỹ năng hít thở! Sau khi ngươi học được, có thể ngươi sẽ sở hữu những năng lực nhất định, phản ứng nhanh hơn, sức chịu đựng cao hơn, khả năng phòng thủ mạnh mẽ hơn!”

“Tán thành!” Lúc này Hứa Mặc mới xua tay.

“Gì cơ?” Ninh Tuyết Ngân thấy hắn dứt khoát như thế thì chưa kịp phản ứng, đứng đực ra.

“Ta sẽ học mấy kỹ năng này!” Hứa Mặc cười bảo: “Hiện giờ, ngươi đã đáng giá bảy phần trong số ba mươi tỷ rồi! Ta vẫn lỗ khoảng ba phần mười nữa!”

Ninh Tuyết Ngân dở khóc dở cười, cô ấy suy nghĩ một chút, vuốt tóc bên tai, nhẹ nhàng nói: “Thật xin lỗi! Vừa nãy ta không chú ý tới hai người kia. . .”

“Không sao!” Hứa Mặc hào phóng vung tay: “Gần đây có nhiều kẻ muốn giết ta lắm! Đếm không xuể đâu! Bỗng nhiên có hai tên nhảy ra cũng không phải chuyện ngoài ý muốn!”

“Ừm! Ta cam đoan tuyệt đối sẽ không có lần sau!” Nghe vậy, Ninh Tuyết Ngân mở miệng cam đoan.

“Được!”

Trong lòng Hứa Mặc vui vẻ, cũng không so đo quá nhiều, đi dạo một vòng trên đỉnh vàng, sau đó mới cùng Ninh Tuyết Ngân đến chùa Báo Quốc cách đó không xa.

Chùa Báo Quốc là ngôi chùa lớn nhất trên núi Nga Mi, tên ban đầu là Hội Tông Đường, lấy ba tôn giáo chính là Nho giáo, Phật giáo và Đạo giáo, đây là một trong những nơi sinh ra Đạo giáo và Phật giáo.

Ninh Tuyết Ngân có quan hệ với chùa Báo Quốc, cô ấy nhanh chóng tìm người truyền lời đến trụ trì trong chùa.

Trụ trì chùa Báo Quốc tên là Thiền Lâm, năm nay đã bảy mươi tuổi, râu tóc rất dài, mặc áo cà sa màu vàng, dường như ông ấy hiểu rõ mục đích Ninh Tuyết Ngân đến đây, nói: “Năm ngoái, pháp sư Thiền Trí của chùa Báo Quốc đã được Phật môn ở Đảo quốc mời đi, sang nơi đó giao lưu Phật pháp, đến nay vẫn chưa trở lại! Đúng là ông ấy biết một vài thông tin liên quan tới bát vàng Thiên Mục, có lẽ sau ba tháng nữa, nó sẽ được trưng bày ở viện bảo tàng Tokyo! Chỉ là, tạm thời không biết có bán ra ngoài hay không!”

“Bọn họ có tiền lệ bán ra chưa?” Ninh Tuyết Ngân hỏi.

“Chưa từng! Bây giờ có lẽ bát vàng Thiên Mục đang nằm trong tay gia tộc Thần đạo(-) Tokugawa ở Đảo quốc! Nếu đến đó phải thật cẩn thận, gia tộc Tokugawa vô cùng nổi danh, cao thủ nhiều như mây, không thể tự tiện xông vào!”

(*) Thần đạo: Tín ngưỡng tôn giáo truyền thống chủ yếu của người Nhật Bản.

“Cảm ơn trụ trì Thiền Lâm!” Ninh Tuyết Ngân nghe xong, ngỏ ý cảm ơn.

Trụ trì chùa Báo Quốc liếc nhìn bọn họ một cái, không tiếp tục nhiều lời, tiếp tục gõ mõ tụng kinh

Ninh Tuyết Ngân vội vàng rón rén đi ra, không dám làm ảnh hưởng đến ông ấy.

Đợi sau khi ra ngoài, cô ấy mới nói với Hứa Mặc: “Gia tộc Tokugawa nắm giữ Thần đạo, có mười ba giáo phái! Thế lực của bọn họ rất hùng mạnh, hiện nay, nước ta có không ít nhà tư bản đến từ đó!”

Chương trướcChương tiếp