favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Tình Thân Đến Muộn Như Cỏ Rác, Ta Bỏ Nhà Đi Ngươi Khóc Cái Gì?
  3. Chương 662: Ta Nhớ Kỹ Mặt Ngươi Rồi (2)

Chương 662: Ta Nhớ Kỹ Mặt Ngươi Rồi (2)

Matt hưng phấn, máu nóng sôi trào, đắc ý không thôi.

“Đoàng!”

Lúc này, trong khi gã muốn tiếp tục chuyện dang dở, một tiếng súng vang lên, cách đó không xa, Tạ Chấn đã nổ súng bắn một tên vệ sĩ.

Ngay sau đó, “đoàng đoàng” hai tiếng, ông ta lại bắn thêm mấy phát, viên đạn bắn trúng ngực một tên vệ sĩ.

Matt quay đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy tên vệ sĩ đó đã nằm rạp xuống đất, những người còn lại tiếp tục nhào về phía Tạ Chấn.

Tạ Chấn cầm súng muốn tiếp tục bắn, nhưng mặt lại trúng đòn từ một tên vệ sĩ khác, cú này đấm cho ông ta lập tức bay ra ngoài.

“Vô dụng!”

Matt thấy vệ sĩ không giải quyết được Tạ Chấn, trên mặt toát ra vẻ dữ tợn.

Đám vệ sĩ mà gã dẫn theo tuy hung mãnh, nhưng thực chất chỉ là đám người tầm thường mặc áo chống đạn.

Thấy bọn họ không xử lý được Tạ Chấn, Matt không muốn đêm dài lắm mộng, định trực tiếp ra tay giải quyết ông ta.

Tạ Chấn từng đi lính, là một trong những thành viên xuất sắc của bộ đội đặc công, trước kia còn là bộ đội đặc chủng, khả năng chiến đấu cực kỳ mạnh mẽ.

Ban đầu ông ta không định nổ súng, nhưng ai ngờ Matt lại muốn cưỡng hiếp Hứa Mạn Ny, điều này khiến ông ta luống cuống không thôi.

Sau khi né tránh đòn tấn công của mấy tên vệ sĩ áo đen, ông ta gào lên với Matt: “Tên da trắng kia, sao ngươi dám làm thế? Buông con bé ra ngay!”

“Buông cô ta ra? Ha ha ha!” Matt chậm rãi đi về phía ông ta: “Cô ta rất đẹp, siêu phù hợp với khẩu vị của ta! Ngươi cứ ở bên cạnh nhìn đi! Cảnh sát nước Đại Hạ!”

Gã mỉm cười, để lộ hàm răng trắng tinh, trong mắt mang theo sự tàn nhẫn tột cùng.

“Ngươi. . .”

Tạ Chấn cầm súng, lập tức nhắm về phía gã, muốn nổ súng.

“Xoạt!”

Nhưng chỉ trong nháy mắt, Matt đã vọt tới trước mặt Tạ Chấn, bất ngờ nắm lấy bàn tay phải đang cầm súng của ông ta.

“Cái gì?”

Tạ Chấn còn chưa kịp phản ứng, đã nghe thấy răng rắc một tiếng, tay của ông ta đã bị vặn gãy một cách thô bạo.

“A?” Tạ Chấn vô cùng đau đớn, không thể tin được.

“Chỉ là một tay cảnh sát quèn mà thôi!” Matt vặn gãy tay phải của Tạ Chấn, khinh miệt nói, trong mắt đều là tàn nhẫn.

Tạ Chấn không ngờ sức mạnh của gã lại lớn như thế, ông ta bất ngờ nhấc chân, muốn đá thẳng về phía gã, nhưng Matt cũng giơ chân đá vào chân ông ta.

“Rắc!”

“Răng rắc!”

Chỉ trong chớp mắt, Tạ Chấn lại hét thảm một tiếng, chân phải của ông ta đã bị Matt đá gãy, ngã nhào ra đất.

“Ngươi không phải đối thủ của ta đâu, người Đại Hạ ạ!”

Matt đắc ý cười nói, vẻ mặt trào phúng, Tạ Chấn nằm dưới đất, máu tươi đã nhuộm đỏ mặt đất.

Một tay và một chân đã bị đánh gãy, trán ông ta toát mồ hôi, giãy dụa muốn cầm súng lên.

Nhưng Matt bỗng nhiên đi tới, giẫm lên cái tay còn lại của ông ta.

“Ngươi không cử động được đâu!” Matt tàn nhẫn cười mỉa, dùng lực nghiền nát tay trái của ông ta, tiếng xương gãy lại vang lên, Tạ Chấn kêu thảm.

Tay trái của ông ta đã bị giẫm nát như tương.

Nhưng chưa dừng lại ở đó, tiếp theo, Matt lại giáng một cú lên đầu Tạ Chấn, đòn này rất nặng, khiến ông ta trực tiếp thổ huyết.

“Bốp bốp bốp!”

Tạ Chấn đã tàn phế hai tay và một chân, làm sao có thể là đối thủ của Matt? Ông ta bị Matt tóm lấy, gã coi ông ta như bao cát mà đánh, không ngừng ra đòn.

Dưới những cú đấm tàn nhẫn của Matt, Tạ Chấn ngày càng phun ra nhiều máu tươi, dường như cả người đã bị đánh cho hấp hối.

“Thả, thả ông ấy ra!” Hứa Mạn Ny hoàn toàn không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy.

Thấy Tạ Chấn bị đánh, cô ta kinh hồn bạt vía, vội vàng hô một tiếng.

Matt phát tiết xong, quay đầu nhìn Hứa Mạn Ny, gã lè lưỡi liếm vết máu ở khóe miệng, trong mắt càng thêm tàn nhẫn và lạnh lùng.

“Bốp!”

Gã lại dùng chân đá lên người Tạ Chấn, đá ông ta lăn đến bên cạnh Hứa Mạn Ny, sau đó đứng dậy, đi về phía cô ta.

Hứa Mạn Ny giật nảy mình, nhìn Tạ Chấn đã không ra hồn người, cô ta sợ đến hồn phi phách tán.

“Hứa, ngươi cởi quần áo ra đi! Làm chó của ta, nếu không, ta sẽ giết lão!” Matt tàn nhẫn nói với Hứa Mạn Ny.

Hứa Mạn Ny nghe xong, sắc mặt lập tức trắng bệch.

Chương trướcChương tiếp