“Chẳng lẽ gia tộc Tokugawa sẽ bám theo đoạt lại sao?” Hứa Mặc hỏi.
“Khó nói lắm! Trước kia không phải bọn họ là người cướp đi đấy à? Tuyệt đối đừng đánh giá thấp lòng dạ của bọn họ! Chúng ta phải về nước ngay trong đêm!” Ninh Tuyết Ngân không yên tâm với tình hình trước mắt, thúc giục Hứa Mặc đi mau.
Đương nhiên Hứa Mặc không muốn ở lại Nhật Bản quá lâu, hắn không muốn tiết lộ hành tung của mình, biết đâu Hứa Bác Hãn lại có quan hệ ở bên này.
Cho nên một nhóm người không chút do dự liên hệ với đại sứ quán, đặt vé máy bay về Đại Hạ.
“Có vẻ tình trạng của bát vàng Thiên Mục rất tốt, gia tộc Tokugawa không làm hỏng nó! Trước kia, gia tộc Tokugawa đã phá hủy không ít quốc bảo của chúng ta rồi!”
Lên máy bay, Ninh Tuyết Ngân hơi yên tâm cười nói: “Quả nhiên có tiền mới tốt, núi Trường Bạch thiếu thốn lắm!”
“Sao những người như các ngươi lại thiếu tiền?” Hứa Mặc nhìn cô ấy, hỏi.
“Thiếu tiền không phải rất bình thường à? Ai mà chẳng thiếu tiền, rất nhiều người không kiếm ra tiền, chúng ta cũng không ngoại lệ, có gì bất ngờ đâu chứ!” Ninh Tuyết Ngân cười nói, xem ra tâm trạng đang rất tốt.
“Câu nói này. . . Có lý ha!” Hứa Mặc cười nhạt: “Nhưng bây giờ, thứ ngươi muốn đã nằm trong tay rồi, còn thứ ta muốn thì sao?”
Ninh Tuyết Ngân nhìn hắn, nở nụ cười thần bí: “Ta đâu biết ngươi có lấy được thứ mình muốn hay không nào! Có điều, cái bát này đã nằm trong tay ngươi, ngươi có thể lĩnh hội nó trong hơn một tháng! Chỉ cần ngươi có thể nhìn thấy thứ bên trong, có lẽ ngươi sẽ không cần đến sự trợ giúp của ta nữa đâu!”
“Ồ?” Hứa Mặc kinh ngạc.
“Nhớ kỹ! Bát vàng Thiên Mục được chế tạo bởi một thợ thủ công vĩ đại thời nhà Tống, bên trong ẩn chứa sức mạnh của vũ trụ! Ta không chắc ngươi có thể nhìn thấy thứ bên trong hay nhìn ra cái gì? Nhưng ta có thể khẳng định, nó đáng giá ba mươi tỷ, thậm chí bốn mươi tỷ!” Ninh Tuyết Ngân cười bảo.
“Ngươi càng nói ta càng cảm thấy hứng thú! Cảm ơn ngươi nhé, người đẹp bé nhỏ!” Hứa Mặc không khỏi cảm thấy thoải mái.
Ninh Tuyết Ngân sững sờ, khuôn mặt lập tức đỏ lên, trừng mắt liếc hắn một cái.
Nghe hắn xưng hô thế này, cô ấy có chút không quen.
Máy bay nhanh chóng hạ cánh xuống Đại Hạ.
Đội ngũ gồm có đoàn vệ sĩ phụ trách áp tải, lính đặc chủng hàng đầu Vương Võ, cao thủ võ lâm Ninh Tuyết Ngân.
Khi trở lại biệt thự, Hứa Mặc không chút do dự gọi Cố Hoán Khê, Lý Bán Trang và Đường Lỗi đến, thảo luận việc giải mã bí mật của bát vàng Thiên Mục.
Lần này bỏ ra gần bốn mươi tỷ, đương nhiên số tiền này không đến từ một mình Hứa Mặc, bốn người đều có phần.
Hứa Mặc mong bọn họ có nhìn thấy thứ gì đó từ trong cái bát này.
Còn bên trong có thứ gì, Hứa Mặc không biết, Ninh Tuyết Ngân cũng không hiểu rõ, cô ấy chỉ biết nó có bí mật thôi.
“Chiếc bát vàng Thiên Mục này là đồ cống nạp của hoàng thất từ thời nhà Tống! Vào cuối thời Bắc Tống, hoàng đế Tống Huy Tông - Triệu Cát () không hài lòng với kết cấu và chất lượng của đồ sứ, cho nên đã triệu thợ thủ công vào cung, tổng kết các kỹ thuật làm đồ sứ của các triều đại trước đây, sau đó đích đốt đồ sứ hoàng gia ở Đế đô Khai Phong (), tức quan sứ thời Bắc Tống!”
(*) Tống Huy Tông - Triệu Cát: Vị Hoàng đế thứ tám của triều đại Bắc Tống trong lịch sử Trung Quốc. Ông được hậu thế biết đến như một vị Hoàng đế chuyên về văn hóa nghệ thuật rất nổi tiếng, một tài tử phong lưu và một nhà thơ, nhà thư pháp, họa sĩ và nhạc công xuất sắc.
(*) Khai Phong: Một trong tám cố đô Trung Hoa. Đây là Vương đô nước Ngụy thời Chiến quốc, cũng là Đế đô của nhà Bắc Tống và là kinh đô nhà Kim.
“Bát vàng Thiên Mục chính là chiếc bát sứ tinh xảo nhất được làm bằng quan sứ thời Bắc Tống, có sáu thợ thủ công vĩ đại chịu trách nhiệm nung chiếc bát này, trong đó Tống Huy Tông Triệu Cát còn đích thân giám sát quá trình! Sau khi tạo ra thành phẩm, nghe nói Tống Huy Tông say mê thưởng thức nó ngày cả ngày lẫn đêm!”
“Đây là quốc bảo đã lưu lạc ở nước ngoài nhiều năm, bị cướp đi từ hơn một trăm năm trước, cuối cùng bây giờ cũng trở về Đại Hạ!”
Ninh Tuyết Ngân nhìn bát vàng Thiên Mục nằm trên bàn, trong lòng kích động: “Các ngươi nhìn vào trong bát đi, xem có nhìn thấy thứ gì không!”
“Trong cái bát này có gì hả?” Đường Lỗi hỏi, trong lòng tò mò.
“Nghe nói mỗi người sẽ nhìn ra những thứ khác nhau, cụ thể nhìn thấy cái gì thì phải dựa vào từng cá nhân! Đương nhiên, đa số chỉ nhìn thấy một cái bát thôi!” Ninh Tuyết Ngân cười nói.
Bát vàng Thiên Mục quả là rất đẹp, bên ngoài có viền vàng, bên trong giống như bầu trời đầy sao nằm rải rác, đó là những vì tinh tú của vũ trụ.
“Để ta xem!” Hứa Mặc không chắc mình có thể nhìn thấy thứ gì không, hắn cúi đầu nhìn vào trong bát.
Ninh Tuyết Ngân gật đầu nhìn hắn, trong lòng có chút chờ mong hắn sẽ nhìn thấy thứ gì đây?