Tạ Chấn nghe xong, vô cùng phẫn nộ, chỉ cảm thấy bất lực hơn bao giờ hết.
Chuyện phủi sạch quan hệ, chắc chắn Tạ Đại Đình không muốn làm thế, ông ấy sẽ cố gắng ngăn cản.
Nhưng cả nhà họ Tạ không phải do mỗi Tạ Đại Đình làm chủ.
Suy cho cùng, nhà họ Tạ cũng là một gia tộc lớn, phải cân nhắc đến lợi ích của tất cả mọi người.
Một khi gia tộc bọn họ bị công kích, chắc chắn sẽ thương cân động cốt (*).
(*) Thương cân động cốt: Trọng thương đến gân cốt.
Người nhà họ Tạ hoàn toàn không muốn chuyện này xảy ra.
"Anh cả, ngươi phải biết rằng, một khi tuyên bố với bên ngoài, điều này đồng nghĩa với chuyện sau này không thể nào cứu vãn nữa đâu! Không ai có lợi từ việc này hết!" Tạ Chấn nói.
"Ta biết! Nhưng tình huống hiện tại, ngươi cũng thấy đấy! Chuyện Tạ Băng Diễm gây ra không đời nào nhận được sự tha thứ từ Hứa Mặc! Hắn đối với nhà chúng ta, thù hận chiếm đa số! Bố đã đến tìm hắn bao nhiêu lần rồi? Chẳng có lúc nào hắn cho sắc mặt tốt hết!"
Tạ Vân nói tiếp: "Ta đã nhìn thấu mọi chuyện rồi! Chuyện thời thơ ấu đã để lại vết sẹo quá lớn trong lòng hắn, hắn đã không còn niềm tin vào bất kỳ người thân nào nữa!"
"Thế nên chúng ta càng phải xoa dịu hắn, khiến hắn tin tưởng chúng ta chứ! Ai lại tiếp tục làm tổn thương, vạch rõ giới hạn bao giờ!" Tạ Chấn trả lời: "Ngươi biết hắn đã phải trải qua những gì trong quá khứ mà!"
"Ta biết chứ! Nhưng ngươi cảm thấy bây giờ có thể vãn hồi sao? Tạ Băng Diễm làm ra chuyện gì? Nó nâng niu đứa con nuôi kia trong lòng bàn tay, ngươi tưởng Hứa Mặc không nhìn thấy sao?" Tạ Vân tràn đầy nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Tạ Chấn: "Em hai à, chấp nhận đi! Chúng ta phải thừa nhận sự thật đã đánh mất hắn!"
“Chuyện này không công bằng! Nhà họ Tạ chúng ta không cần thiết phải lội qua vũng bùn này!" Tạ Chấn cả giận đáp.
"Bất kể ra sao, đây chính là kết quả của cuộc họp nội bộ gia tộc! Đánh giá cụ thể cũng đã có rồi! Bố bảo ta báo tin cho Tạ Băng Diễm, e là. . . Cứ như vậy đi!"
Thật ra Tạ Vân không muốn đi theo nhà họ Hứa, trước đó ông ta còn mắng chửi Hứa Đức Minh và Hứa Hồng Thái, nhưng bối cảnh của gia tộc Morgan quá sâu, Thủ Đô cũng có người đang để mắt đến nhà họ Tạ, nhà họ Tạ chỉ còn cách làm vậy.
Bọn họ phải bo bo giữ mình.
"Chuyện này không công bằng! Không công bằng với bất kỳ ai! Đúng là hắn không tin tưởng chúng ta, cũng không yêu quý chúng ta! Nhưng từ đầu đến cuối, có lẽ hắn chưa từng nghĩ đến chuyện làm hại chúng ta! Bất kể là Hứa Đức Minh hay Tạ Băng Diễm, ngươi phải hiểu điều này chứ!"
Tạ Chấn la lớn: "Nếu chỉ mỗi nhà họ Hứa phản ứng như vậy thì thôi đi! Nhà chúng ta. . . Làm sao có thể? Ta cực lực phản đối!"
"Ngươi phản đối cũng vô dụng!" Tạ Vân nhìn ông ta, thản nhiên nói: "Chúng ta phải suy xét đến lợi ích của tất cả mọi người! Chứ không phải mỗi mình Hứa Mặc!"
"Ngươi. . ."
Tạ Chấn bỗng nhiên trở nên giận dữ, xoay người rời đi.
. . .
Một bên khác.
Cách sơn đả ngưu (*)!
(*) Cách sơn đả ngưu (nghĩa gốc là cách một quả núi vẫn có thể đánh chết được trâu) là một môn công phu khí công thượng hạng, được hiểu nôm na là đánh được vào một vật này gián tiếp thông qua một vật khác mà không làm vật được thông qua bị hư hại, tổn thương.
Đối kháng với Matt Morgan mấy chiêu, trên cơ bản, Hứa Mặc đã thăm dò rõ ràng thực lực của hắn ta, cũng hiểu rõ ưu thế mình nằm ở đâu.
Ninh Tuyết Ngân nói không sai, đúng là thực lực của hắn đã vượt qua Matt Morgan, sau khi tung ra một đấm, hắn dùng sức mạnh tối đa trong cơ thể hóa thành một luồng khí bắn ra ngoài, đánh trúng người Matt Morgan.
Cú đấm này còn nặng nề hơn cú đấm trước.
"Bốp!"
Một âm thanh lớn vang lên, cú đấm của Hứa Mặc đánh trúng đầu Matt, dù hắn ta muốn đưa tay che chở, nhưng một đòn này quá mạnh, sau khi bị đánh trúng, hắn ta hét thảm một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.
"Ồ!"
Người xung quanh thấy thế đều lấy làm kinh hãi.
"Hắn đánh trúng Matt? Làm sao có thể?"
"Thật không thể tin nổi!"
Một số người cược Matt thắng sốc há mồm.
Thừa thắng xông lên!
Hứa Mặc đã ký vào hiệp ước sinh tử, cho nên sau khi bắt được nhược điểm của đối phương, hắn bắt đầu ra đòn hiểm, tuyệt đối không cho đối phương bất cứ cơ hội nào.
Hắn như hóa thành tia chớp lao đến, bỗng nhiên giáng một cú lên đầu Matt, trực tiếp đánh bay hắn ta ra ngoài, va vào sợi dây trên võ đài.
Sau ba chiêu, dường như Matt đã không thể đứng dậy nổi, toàn thân đầy máu tươi.
Thấy Hứa Mặc lại xông về phía mình, hắn ta nào dám đối chiến, Matt đột nhiên quay người, nhảy khỏi võ đài lao ra cửa.
"Matt chạy trốn rồi kìa!"
Khán giả chấn kinh.
Hứa Mặc thấy vậy cũng không bất ngờ, hắn đã sớm ngờ tới Matt sẽ bỏ chạy.
Lần trước đối phương vừa nhìn thấy hắn đã trực tiếp bỏ trốn không chút do dự.