favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Tình Thân Đến Muộn Như Cỏ Rác, Ta Bỏ Nhà Đi Ngươi Khóc Cái Gì?
  3. Chương 715: Nói Xin Lỗi? Cô Tư Nhà Họ Hứa? Xin Lỗi Cơ Á? (2)

Chương 715: Nói Xin Lỗi? Cô Tư Nhà Họ Hứa? Xin Lỗi Cơ Á? (2)

"Vâng!"

Không thể nghi ngờ, trước kia quan hệ giữa Hứa Mặc và Hứa Phán Đễ vô cùng căng thẳng, dường như mỗi lần gặp hắn, cô ta đều chửi ầm lên.

Mấy chuyện như động tay động chân, trước kia đã làm mấy lần rồi, Hứa Mặc không ngại dạy cho cô ta một bài học, thậm chí cắt đứt chân của cô ta.

Chị tư nhà họ Hứa là hạng người không biết xấu hổ!

Hứa Mặc ngồi trên ghế làm việc, tiếp tục xử lý hồ sơ.

Một lát sau, thư ký đi tới gõ cửa, dẫn một người phụ nữ vào.

Không phải Hứa Phán Đễ thì là ai?

Sau vài năm ăn cơm nhà nước, dường như khí chất của cô ta thay đổi rất lớn, làn da trắng ngần, cả người trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều, so với ba năm trước, bây giờ cô ta còn xinh đẹp hơn.

"Cô Hứa, mời!"

Thư ký ra hiệu cho cô ta ngồi xuống, rót một tách trà cho cô ta, sau đó quay người ra ngoài.

Hứa Phán Đễ không ngồi xuống, chỉ quét mắt nhìn quanh văn phòng, sau cùng dừng mắt trên chiếc bàn làm việc.

Trên bàn bày rất nhiều giấy tờ.

"Ta nghe nói ngươi đã ra tù! Xem ra, trong đấy ngươi ăn sung mặc sướng đấy chứ, sống thoải mái gớm nhỉ!"

"Chắc hẳn Hứa Đức Minh đã cho ngươi không ít tiền, để ngươi sống an nhàn sung sướng trong đấy!"

Hứa Mặc không ngẩng đầu lên, tiếp tục xử lý tài liệu, hắn vừa làm việc vừa chậm rãi mở miệng: "Đúng rồi! Nghe nói tên gian phu của ngươi thảm lắm, năm ngoái anh ta mới ly hôn đấy! Tay trắng ra khỏi nhà! Cuối cùng, cô vợ giàu có của anh ta vẫn không thể nào dễ dàng tha thứ cho chuyện anh ta đã vượt quá giới hạn với ngươi!"

Hứa Phán Đễ nghe xong, sắc mặt lập tức thay đổi.

Đều nói đánh người không đánh mặt, nhưng lời Hứa Mặc nói đã trắng trợn vạch ra vết sẹo đẫm máu của cô ta.

"Hôm nay rảnh rỗi tới tìm ta làm gì thế? Nếu để giễu cợt ta bị trục xuất khỏi gia phả nhà họ Hứa, cắt đứt quan hệ, vậy ngươi có thể cười một tiếng!"

Hứa Mặc ngẩng đầu nhìn cô ta.

Sắc mặt Hứa Phán Đễ tái nhợt, mở miệng nói: "Ta tới để xin lỗi!"

“Sao cơ?” Hứa Mặc nghe xong, nhất thời phụt một tiếng, bật cười.

"Nói xin lỗi? Cô tư nhà họ Hứa? Xin lỗi cơ á?"

Hứa Phán Đễ nghe thấy hắn trào phúng, sắc mặt không khỏi càng thêm khó coi: "Chuyện trước kia là lỗi của ta, thật xin lỗi!"

"Thôi đừng chém gió! Bây giờ ta không có thời gian đối phó với ngươi đâu! Ta đang bận đối phó với nhà họ Hứa! Tốt nhất là ngươi nên mong ta bận rộn vào, bằng không, một khi ta nhàn rỗi, nói không chừng ta sẽ chuyển sự chú ý sang các ngươi đó!" Hứa Mặc thu dọn đống hồ sơ.

"Chuyện con chó kia. . . Ta không cố ý đâu!" Hứa Phán Đễ khó xử đáp.

"Ồ? Ngươi dám nhắc đến chuyện này!" Hứa Mặc nhất thời vui vẻ: "Nếu ngươi không nhắc đến, ta đã quên mất thật! Thế mà không phải cố ý sao?"

"Hứa Mặc. . ." Hứa Phán Đễ muốn mở miệng.

"Vừa hay trong công ty ta đang có mấy con chó, có muốn ta dắt một con tới để ngươi quỳ xuống xin lỗi không?" Hứa Mặc nhớ đến trước kia mình đã bị ép phải xin lỗi một con chó, trong lòng bốc lên lửa giận.

"Ta có lỗi với ngươi!" Hứa Phán Đễ nghe xong, sắc mặt không khỏi càng thêm tái nhợt, cô ta khựng lại, chỉ có thể kiên trì mở miệng.

Đương nhiên cô ta không muốn xin lỗi con chó rồi.

"Ta thấy ngươi có nhu cầu lắm đấy! Nói đến đây, dường như ta lại nhớ ra nhiều chuyện hơn! Cả nhà các ngươi, quả nhiên mỗi người đều xứng đáng xuống địa ngục!" Hứa Mặc quét mắt qua mặt bàn, nói: "Sau khi Hứa Tuấn Triết chết, chắc các ngươi thương tiếc lắm nhỉ!”

Nếu là Hứa Phán Đễ trước kia, nghe thấy câu này, chắc chắn sẽ chửi Hứa Mặc vuốt mặt.

Trước kia cô ta không cảm thấy mình sai ở đâu, Hứa Mặc là con trai, chịu tí oan ức thì đã sao?

Cho dù trước kia Hứa Phán Đễ có ép hắn xin lỗi thú cưng, là bởi vì khi đó cô ta cảm thấy con chó giống như người nhà của mình, bảo bối của mình, Hứa Mặc dọa nó sợ thì phải xin lỗi nó, có gì ghê gớm đâu?

Hứa Mặc cần gì phải để ý như thế?

Thế nhưng sau mấy năm ngồi tù, trong đầu cô ta hồi tưởng lại rất nhiều chuyện, có lẽ từ khi bắt đầu, Hứa Mặc đã không thể hòa nhập vào nhà họ Hứa, cho nên mới để ý đến việc nhỏ nhặt như vậy.

Trước kia Hứa Phán Đễ chưa từng phát hiện ra điểm này.

Dù thế nào đi chăng nữa, bây giờ cô ta đã thừa nhận được sai lầm của mình năm đó, cô ta không ngờ những chuyện kia sẽ làm tổn thương Hứa Mặc đến mức này.

“Ở nhà, chúng ta đã không còn nhắc đến cái tên Tuấn Triết nữa rồi."

"Ồ? Sao lại không nhắc đến? Năm đó ở đồn cảnh sát, Hứa Đức Minh thể hiện đặc sắc lắm nha!" Hứa Mặc nhìn Hứa Phán Đễ.

Cô ta yếu ớt thở dài: "Ngươi biết nguyên do mà! Chúng ta đều rất hối hận!"

Hứa Mặc bật cười, tràn đầy trào phúng: "Ta không cần biết ngươi đang giả mù sa mưa hay giả vờ giả vịt! Nói đi! Mục đích hôm nay ngươi tới đây là gì? Chắc không phải để ôn chuyện xưa đâu nhỉ!"

Hứa Phán Đễ nghe xong, trong lòng thở dài, có chút thất vọng.

Nhưng mục đích hôm nay cô ta tới đây đúng là không chỉ có mỗi chuyện này.

Chương trướcChương tiếp