Bây giờ sự nghiệp của Hứa Mặc vô cùng lớn, những chuyện này truyền ra ngoài sẽ gây nên ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh dự của hắn, theo lý mà nói, hắn không nên thừa nhận mới phải.
Nhưng hiện tại. . .
Hứa Mạn Ny bỗng cảm thấy hoảng hốt, đối với cô ta, đây tuyệt đối không phải kết quả tốt.
. . .
"Ha ha! Tiểu Trí, Tiểu Trí! Ú òa!"
Một bên khác.
Hai người phụ nữ đang ôm ấp dỗ dành một đứa bé.
Dường như nghe thấy có người trêu mình, bé trai nhất thời hé miệng nở nụ cười, khiến hai người phụ nữ vô cùng vui vẻ.
Bọn họ chính là Tạ Băng Diễm và Hứa Tuyết Tuệ.
Từ khi Hứa Uyển Đình ôm một bé trai trở về, bọn họ giống như tìm thấy người đáng tin cậy, dồn hết tâm tư lên người đứa bé này.
Mấy ngày nay, ngày nào bọn họ cũng trêu chọc thằng bé, quên mất chuyện đang xảy ra bên ngoài.
Nhờ có sự xuất hiện của sinh mệnh nhỏ này, cả nhà họ Hứa lại tràn đầy tiếng cười và sức sống, dường như chỉ cần nghe thấy tiếng bi bô của đứa bé, ai nấy đều cảm thấy vui vẻ.
Thấy Tạ Băng Diễm như thế, trong lòng Hứa Tuyết Tuệ mừng rỡ.
Nhưng khi chị ta cầm điện thoại di động lên xem, sắc mặt thoáng thay đổi.
Không ngờ Hứa Mặc lại thừa nhận tất cả mọi chuyện.
Nói cách khác, Hứa Mặc không hề giấu giếm các nhà đầu tư và bạn bè trong giới. Tất cả những chuyện Hứa Mạn Ny thổi phồng, hắn đều thừa nhận toàn bộ.
Hứa Tuyết Tuệ thấy vậy không khỏi hốt hoảng.
Chị ta vội vàng cầm tin tức đi tìm Hứa Uyển Đình.
Gần đây Hứa Uyển Đình bắt đầu lập nghiệp, chị ta muốn mở công ty, đang tìm kiếm thông tin, tài liệu.
Chị ta muốn phấn đấu vì con mình.
Thấy Hứa Tuyết Tuệ mang tin tức tới, sắc mặt Hứa Uyển Đình lập tức thay đổi.
Suy nghĩ một hồi, Hứa Uyển Đình mở miệng: "Tạm thời đừng cho mẹ biết! Mấy ngày nay tâm trạng của mẹ rất tốt! Hứa Mặc thừa nhận. . . Thì thừa nhận đi!"
"Chị à! Với tính cách của Hứa Mặc, tuyệt đối không chỉ mỗi thừa nhận đơn giản như vậy đâu! Hắn rất cực đoan!" Hứa Tuyết Tuệ lo lắng nói.
"Vậy chúng ta phải làm gì đây? Chúng ta cũng hối hận, nhưng hắn hoàn toàn không muốn tha thứ cho chúng ta! Chúng ta không thể sống mãi trong quá khứ được!" Hứa Uyển Đình nói tiếp: “Em hai, chúng ta phải nhìn về phía trước! Bất kể là ngươi, mẹ hay bố đều phải nhìn về phía trước!”
Hứa Tuyết Tuệ không nói gì.
"Ngươi cũng không còn trẻ nữa, nên tìm một người gả đi! Không thể một mình đơn độc mãi được!" Hứa Uyển Đình nhìn chị ta, nói: "Mấy năm qua đã làm chậm trễ hôn nhân đại sự của ngươi rồi!"
"Ta ổn mà! Một mình ta rất ổn!" Hứa Tuyết Tuệ đáp.
"Ngươi đấy!" Hứa Uyển Đình muốn khuyên nhủ em gái mấy câu.
"Ta cảm thấy mình nên nói chuyện với Hứa Mặc! Hình như em tư đã đến đó một lần, nhưng khi trở về sắc mặt không tốt lắm, nhốt mình ở trong phòng! Hứa Mặc. . . Chắc hẳn sẽ đồng ý gặp ta!" Hứa Tuyết Tuệ mở miệng.
Hứa Uyển Đình nghe xong, suy nghĩ một lát rồi gật đầu: "Cũng được! Mong rằng sẽ không xảy ra chuyện gì lớn! Ngươi đến gặp hắn một lần. . . Cũng tốt. . ."
Hứa Tuyết Tuệ nghe xong thì gật gù, không nói gì thêm.
. . .
Hứa Mặc rất bận rộn.
Hắn mang tài liệu bay thẳng đến Tứ Xuyên, thị sát tình huống hiện tại của nhà máy quang khắc.
Khi nhà máy quang khắc bắt đầu đi vào hoạt động, toàn bộ công viên quang khắc trở nên rất náo nhiệt, đã có bốn nhà máy chip đặt chân ở đây.
Nhà máy quang khắc của Hứa Mặc tập trung vào quang khắc quy mô lớn, với kế hoạch thu hút hơn mười hoặc hai mươi công ty chip đến xây dựng một công viên quang khắc khổng lồ.
Một khi thành công, giá của chip sẽ ngang bằng với một mớ cải trắng.
Bây giờ chỉ mới hoàn thành được một phần nhỏ.
Tứ Xuyên có một hội nghị phát triển kinh tế cần tham gia, Trương Ái Dân mời rất nhiều người tới thảo luận, chắc là muốn thúc đẩy các vấn đề phát triển kinh tế và việc làm ở Tứ Xuyên, cho nên khá náo nhiệt.
Hứa Mặc và Đường Lỗi đều được mời đến tham dự.
Bây giờ Hứa Mặc tới nhà máy quang khắc gặp Đường Lỗi, tiếp theo mới đến đó.
Khoảng thời gian này Đường Lỗi sống khá tốt, anh ấy và cô em vợ cũng coi như có qua có lại, trò chuyện vui vẻ, nhưng tạm thời Đường Lỗi vẫn chưa vượt qua được rào cản đó.
Cô em vợ đang theo đuổi anh rể, lần nào cũng đòi Đường Lỗi lái xe đưa mình đến trường.
Cô em vợ đã học đến năm thứ hai đại học, coi như mới biết yêu, chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tay như vậy, nghe Cố Hoán Khê và Lý Bán Trang nói, cô ấy dành rất nhiều tình cảm cho Đường Lỗi.
Nói tóm lại là, khoảng thời gian này Đường Lỗi sống khá thoải mái, thật ra anh ấy rất muốn bảo vệ tốt cho em vợ, không muốn để cô ấy chịu khổ giống chị gái, cho nên vẫn luôn do dự.
"Hứa Hồng Thái, Hứa Đại Minh, Hứa Thiên Thành! Hứa Thiên Thành là con trai cả của Hứa Đại Minh, rất ưu tú! Ông ta điều hành một công ty sản xuất dầu ăn lương thực, phát triển khá rộng rãi!”