Hứa Mặc! Chúng ta bất đắc dĩ lắm mới đưa ra quyết định như vậy! Chúng ta đều hy vọng ngươi có thể quay đầu lại. . ." Hứa Hồng Thái nghe Hứa Mặc nói vậy, vội vàng mở miệng.
"Quay đầu lại?"
"Ừm! Ngươi không cần phải đắc tội với gia tộc Morgan! Thật ra bây giờ ngươi vẫn còn cơ hội cứu vãn, chỉ cần bác cả ngươi lót đường, ngươi có thể liên hệ với gia tộc Morgan, nhận được sự tha thứ từ họ!" Mặt mũi Hứa Hồng Thái tràn đầy nghiêm túc: "Chỉ cần ngươi bỏ ra chút cổ phần của tập đoàn là được! Chúng ta sẽ giúp ngươi đổi lấy lợi ích tối đa!"
Hứa Mặc nghe xong chỉ cảm thấy châm chọc.
Hứa Đại Minh cũng mở miệng: "Đúng đấy Hứa Mặc! Ông nội ngươi nói phải! Tục ngữ có câu, không nghe lời người lớn, ắt sẽ phải gánh chịu thiệt thòi! Chúng ta không đắc tội nổi với gia tộc Morgan đâu, ngươi cũng không ngoại lệ! Chỉ cần ngươi có thể xoa dịu mối quan hệ với gia tộc Morgan, chưa chắc chúng ta đã không thể để ngươi quay về nhà họ Hứa!"
Hỏi Hứa Hồng Thái và Hứa Đại Minh có hận Hứa Mặc hay không, đương nhiên là có, dù sao Hứa Mặc đã hại chết Hứa An Khang, nhưng Hứa Hồng Thái và Hứa Đại Minh hiểu rõ, tương lai nhà họ Hứa muốn lớn mạnh, có khả năng cần đến Hứa Mặc, cho nên, trước mặt không nên đắc tội với hắn thì hơn.
Đối với đứa cháu này, thật ra trong lòng Hứa Hồng Thái rất phức tạp, vừa yêu vừa hận!
Nghe những lời này, Hứa Mặc chỉ cảm thấy khôi hài.
Hắn lại được mở mang tầm mắt về sự dối trá bỉ ổi của đám người nhà họ Hứa, bảo sao mấy chị em Hứa Uyển Đình và Hứa Tuyết Tuệ đều hai mặt.
"Quay về nhà họ Hứa? Hứa Đại Minh, ngươi không cảm thấy câu nói này rất buồn cười à?" Hứa Mặc mở miệng.
"Hứa Mặc. . ."
"Được rồi! Ta không nói nhảm với các ngươi nữa! Vừa hay hôm nay có rất nhiều người đến tham gia hội nghị, ai cũng biết ta quen biết các ngươi! Cho nên ta cảm thấy mình phải làm rõ một số chuyện!"
Hứa Mặc đánh gãy lời Hứa Đại Minh, sờ vào trong túi áo, lấy giấy tờ ra: "Các ngươi muốn cứu Hứa Bác Hãn, ta có thể hiểu được! Cho nên, ta đã cử cấp dưới làm rất nhiều chuyện! Một năm trước ta đã đánh tiếng, Hứa Bác Hãn phải chết! Nhưng bởi vì nhiều nguyên nhân, bị các ngươi kéo chân sau!"
"Đây là. . ."
Hứa Đại Minh biến sắc.
"Nhưng không sao cả! Vẫn còn đầy cơ hội chơi chết ông ta!" Hứa Mặc từ từ mở tờ giấy trong tay ra: "Nếu đã đoạn tuyệt quan hệ, thì chẳng còn bác cả bác hai gì ở đây hết! Trên đây là thông tin chúng ta điều tra được về tập đoàn năng lượng Tứ Xuyên! Bao gồm việc Hứa Bác Hãn biển thủ hơn bốn mươi triệu công quỹ, dùng danh nghĩa cá nhân nhận đơn đặt hàng, giao dịch tư nhân và hoạt động bất hợp pháp với công ty thực phẩm Thiên Thành!"
"Mặt khác, trong đó còn có hơn chục hợp đồng âm dương (*), số tiền liên quan lên đến hơn năm trăm triệu, gây thất thoát hàng tỷ đồng ngân sách quốc gia!"
(*) Hợp đồng âm dương: Chỉ hành vi ký kết hai bản hợp đồng có nội dung khác nhau nhưng cùng chung một vấn đề, bao gồm một hợp đồng đối nội và một hợp đồng đối ngoại.
"Tất cả đều ở đây!" Hứa Mặc giơ tờ giấy A4 trong tay lên, cười nhạt nói: "Chúng ta vẫn đang tiếp tục điều tra, có lẽ tiếp theo sẽ vạch trần được rất nhiều giao dịch mờ ám của Hứa Bác Hãn!"
Hứa Đại Minh giật mình nói: "Hứa Mặc, sao ngươi có thể điều tra những chuyện này?"
Hứa Mặc ngẩng đầu đáp: "Nói vớ vẩn gì vậy? Vì sao ta không thể điều tra? Ngươi yên tâm, trước mắt đống tài liệu này nằm trong tay ta một phần, phần còn lại đã được gửi đến ban kỷ luật! Ta biết tạm thời ban kỷ luật vẫn chưa ra tay xử lý, bởi vì các ngươi đang chen chân vào. Nhưng không sao, sớm muộn gì bọn họ cũng phải xử lý thôi!"
"Dựa theo những gì được in trên tờ giấy này, Hứa Bác Hãn phải bóc lịch ít nhất tám đến mười năm!"
Hứa Hồng Thái và Hứa Đại Minh nghe xong, sắc mặt trắng bệch.
"Đương nhiên! Chỉ bằng đống tài liệu này, vẫn không thể nào giết chết Hứa Bác Hãn! Nhưng các ngươi yên tâm, ta vẫn còn thủ đoạn khác!" Hứa Mặc cười nhạt: "Nếu ông ta không chết, các ngươi gặp phiền phức to rồi! Ta nói được làm được!"
"Hứa, Hứa Mặc, ngươi không thể nhường một bước sao?" Toàn thân Hứa Hồng Thái phát run.
"Nhường một bước?" Hứa Mặc bật cười nhìn ông ta: "Ngươi không cảm thấy câu này rất buồn cười à? Dựa vào đâu ta phải nhường một bước? Các ngươi có tư cách gì để ta phải nhường một bước?"
Hứa Hồng Thái nghe xong, nhất thời đứng không vững.
"Hôm nay ta sẽ công khai đống tài liệu này cho truyền thông! Để truyền thông đưa tin!" Hứa Mặc nói xong, ngẩng đầu liếc nhìn mọi người: "Ta biết trong buổi hội nghị này có rất nhiều người có quan hệ với Hứa Bác Hãn, đứng chung một chiến tuyến với ông ta, muốn nói đỡ giúp ông ta! Nhà họ Hứa cũng tốn không ít công sức! Nhưng ta vẫn dư sức trừ khử ông ta thôi! Chúng ta cứ chờ xem!"
"Hứa Mặc, ngươi quá nhẫn tâm!" Sắc mặt Hứa Đại Minh trắng bệch.
Hứa Mặc lắc đầu nhìn ông ta: "Không đâu! Ta mà nhẫn tâm gì chứ! Nếu ta nhẫn tâm như lời ngươi nói, bây giờ các ngươi đã không có cơ hội nhảy nhót trước mặt ta rồi! Tất cả các ngươi nên quỳ xuống cầu xin ta tha thứ mới phải! Các ngươi vẫn có thể đứng tại đây, là bởi vì ta làm chưa đủ nhiều, trước kia ta quá bận rộn, cho nên không làm đến cùng!"