Hiển nhiên Lôi Lăng vẫn còn cách cảnh giới Tông Sư rất xa, hắn ta xốc nổi như thế, hiển nhiên là một kẻ rất sĩ diện, e rằng tính cách cũng cực kỳ máu lạnh tàn nhẫn.
Bảo sao hắn ta dám tự xưng là võ sĩ quyền anh số một Đông Á, người bình thường đã không dám tự xưng thế này.
"Ta không biết ngươi! Nhưng ngươi là ai cũng chẳng quan trọng!" Hứa Mặc bình tĩnh mở miệng.
"Chẳng mấy chốc ngươi sẽ biết ngay thôi! Hơn nữa còn ấn tượng sâu sắc ấy chứ!" Lôi Lăng vẫn ngồi đấy, ánh mắt lộ ra vẻ tàn nhẫn mỉa mai.
Tên đàn em bên cạnh đang lau thứ gì đó lên người hắn ta.
Hứa Mặc không mở miệng, chỉ quét mắt nhìn khán giả xung quanh.
Sau khi Hứa Mặc lên đài, rõ ràng tiếng hoan hô từ khán giả đã tăng lên rất nhiều, bầu không khí sôi động hơn hẳn, rất nhiều người vẫy cờ cổ vũ.
Đúng là Hứa Mặc khá nổi tiếng.
Bởi vì hắn nhiều tiền, cho nên không thiếu người cổ vũ cho hắn.
Nhưng đây không phải điều Hứa Mặc chú ý tới.
Mà chính là!
Trong khán giả, rõ ràng có vài ánh mắt xấu xa, có người đang châu đầu ghé tai, xì xào bàn tán.
Bởi vì tai mắt của hắn đã nhạy bén hơn rất nhiều, cho nên hắn nhanh chóng tìm thấy nhân tố gây bất lợi cho chính mình, trên tầng ba xuất hiện người nhà họ Hứa.
Chính là Hứa Thiên Thành!
Có lẽ ông ta đã biết tin Hứa Mặc tố cáo mình, cho nên hận hắn đến tận xương tủy.
Thu hồi ánh mắt, Hứa Mặc cũng không thèm để ý, hắn quay đầu dồn sự chú ý lên người Lôi Lăng.
Tuy hơi thất vọng về người này, nhưng không thể không nói, hắn ta đúng là cao thủ, Hứa Mặc muốn đi lên, trước tiên phải xử lý hắn ta mới được.
Nếu như ngay cả tên này cũng không giải quyết được, vậy hắn đừng hòng đi về phía trước!
“Chó ngoan của gia tộc Morgan phải không? Vậy ngươi hãy nhìn xem ta làm thịt từng con chó của bọn chúng thế nào nhé! Muốn động vào đồ của ta, bọn chúng xứng chắc?" Ánh mắt Hứa Mặc trở nên vô cùng lạnh lùng, hắn nhìn chằm chằm vào Lôi Lăng, toát ra sát ý nồng đậm.
"Ai u? Cáu à?" Lôi Lăng nghe xong, không những không nổi nóng mà còn bật cười.
"Ngươi chỉ có tí tiền mà thôi! Ngươi còn có thứ gì nữa chứ? Nhưng không sao, từ hôm nay trở đi, sản nghiệp ở nước ngoài của ngươi sẽ thuộc về gia tộc Morgan! Nếu bây giờ ngươi quỳ xuống xin tha, ta sẽ tha chết cho ngươi!"
Lúc Lôi Lăng nói câu này, dáng vẻ hết sức trịch thượng, trong mắt mang theo ý mỉa mai.
Vẻ mặt kia giống như mèo thấy chuột, dường như hoàn toàn không thèm để Hứa Mặc vào mắt.
Qua chiến tích của hắn Lôi Lăng, đúng là hắn ta có tư cách kiêu ngạo, dù gì cũng chẳng mấy ai dám nhận mình là võ sĩ quyền anh số một Đông Á, vì danh hiệu này, có khi trong mười năm qua đã có không ít kẻ đến tìm hắn ta gây sự.
Đương nhiên Hứa Mặc không muốn lãng phí nước bọt với hắn ta.
Hắn không đến để cãi nhau.
Hắn chỉ muốn khiêu chiến với Lôi Lăng, nghiệm chứng thực lực của bản thân, muốn xem rốt cuộc cao thủ thật sự mạnh cỡ nào.
Trong lòng Hứa Mặc, Matt Morgan chẳng có thứ hạng nào, biết đâu Lôi Lăng có thể.
Hứa Mặc bắt đầu cởi áo khoác, đưa cho vệ sĩ bên cạnh.
“Anh Hứa Mặc!" Khương Điềm Điềm đứng dưới lôi đài thấy vậy thì hô lên, hơi khó xử.
Hứa Mặc không biết cô ấy tới đây làm gì, hắn sợ cô ấy gặp nguy hiểm, nói: “Trận đấu sắp bắt đầu rồi! Cô Khương về trước đi! Chú ý an toàn đấy!"
Khương Điềm Điềm nghe xong, hai mắt lập tức sáng ngời, vội vàng nói: "Anh Hứa Mặc, ta sẽ bảo vệ tốt bản thân! Còn ngươi. . ."
"Ta không sao đâu! Ngươi mau rời khỏi nơi này đi!" Hứa Mặc bình tĩnh trả lời.
Hắn cũng biết nơi này không an toàn, chẳng mấy chốc sẽ xảy ra chuyện lớn, Khương Điềm Điềm thân là một cô gái yếu đuối, tốt nhất nên mau chóng rời khỏi đây.
Khương Điềm Điềm thấy không ngăn được hắn, ánh mắt tràn đầy lo lắng: “Anh Hứa Mặc, bọn họ đều đang ở phía bên phải tầng ba, ngươi không được thua đâu đấy! Ngươi nhất định phải chiến thắng, ta, ta không muốn ngươi xảy ra chuyện!"
"Yên tâm đi!" Hứa Mặc mở miệng, quay đầu lại, sắc mặt bắt đầu trở nên nghiêm túc.
Hắn và Lôi Lăng không thù không oán.
Nhưng hắn rất muốn thử xem rốt cuộc kẻ này mạnh đến đâu, cho nên, hắn bắt đầu nghiêm túc đi lên lôi đài, bày ra tư thế đơn giản.
Tư thế của Thiên Mục quyền khá đơn giản, chuyển động của mỗi người có thể khác nhau, chủ yếu là phù hợp với cơ thể và thói quen của từng người theo cách tự nhiên.
Hứa Mặc bắt đầu giơ hai nắm đấm lên.
Tư thế tuy đơn giản nhưng lại ẩn chứa sức lực mạnh mẽ, sau khi vào thế, Hứa Mặc có thể ra đòn từ bất kỳ hướng nào.
Lôi Lăng thấy hắn như thế thì bật cười, hai mắt nheo lại giống như một con rắn độc.