favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Tình Thân Đến Muộn Như Cỏ Rác, Ta Bỏ Nhà Đi Ngươi Khóc Cái Gì?
  3. Chương 762: Con Của Cô Ta Mất Tích Thật Ư?

Chương 762: Con Của Cô Ta Mất Tích Thật Ư?

Con của ngươi không có trong núi đâu, cảnh sát và dân làng đã đi tìm rồi! Hoàn toàn không có!"

"Mau trở về đi! Có khi bị bắt cóc rồi!"

"Không, chắc chắn con ta đang ở trên núi! Ta muốn lên núi tìm, con của ta. . ."

Hứa Mặc tới gần mấy bước, chỉ thấy cách đó không xa xuất hiện một nhóm người.

Nam nữ đủ cả, bên trong có một người phụ nữ trẻ tuổi tóc tai bù xù, toàn thân chật vật, dường như muốn lao vào trong núi, có người thấy thế giữ chặt lấy người phụ nữ, khiến cô ấy gào khóc khóc rống lên.

Nghe cuộc nói chuyện của bọn họ, có lẽ con của người phụ nữ đi lạc, cảnh sát và dân làng gần đó đã cùng nhau tìm kiếm nhưng không thấy.

Bây giờ đã bốn ngày trôi qua, cảnh sát và dân làng đều đã từ bỏ hy vọng, định quay trở về, nhưng người phụ nữ trẻ tuổi không hề bỏ cuộc, định một thân một mình đi vào trong núi tìm kiếm.

Hứa Mặc dự đoán vị trí của mình, chắc hẳn hắn đang ở trong một khe núi nào đó, có thể cách đó không xa là một thị trấn và không ít thôn làng.

Bản thân hắn cần phải xuống núi để bổ sung chút lương thực.

Phía sau vẫn còn những kẻ truy đuổi bám riết, bọn chúng đã trở nên điên cuồng chẳng khác gì chó hoang.

Hứa Mặc hiểu bọn chúng chưa biết sợ.

Nói cách khác, bọn chúng vẫn chưa đủ sợ hãi, cho nên tiếp theo phải giết chóc nhiều hơn nữa, Hứa Mặc muốn giết đến nỗi bọn chúng phải sợ chết khiếp mới thôi.

Nếu kẻ thù không lùi bước, đương nhiên hắn không thể nào rút lui, vừa lúc hắn cảm nhận được nội lực trong cơ thể bắt đầu rục rịch, có dấu hiệu kích phát, tiếp theo cần một cuộc chiến đẫm máu.

Nghĩ đến đây, Hứa Mặc lại lên núi, tìm một khe nước, rửa sạch vết máu trên người rồi bắt đầu xuống núi bổ sung lương thực.

Thông thường ở các thị trấn và làng mạc đều có tín hiệu, có thể nhận được tin tức do Cố Hoán Khê và Lý Bán Trang gửi tới, Hứa Mặc vừa lấy điện thoại di động ra, rất nhanh đã nhận được một đống tin tức.

Có những chi tiết cụ thể liên quan đến tập đoàn và công ty, cũng như phản ứng của nhà họ Hứa và gia tộc Morgan, cộng thêm một vài gia tộc lớn ở Thủ đô.

Theo Cố Hoán Khê nói, có người liên hệ với cô, hình như là người nhà họ Khương ở Tứ Xuyên.

Hứa Mặc muốn trả lời mấy tin, nhưng suy nghĩ một hồi, hắn tạm thời không trả lời, chỉ báo lại hành tung của bản thân, sau đó xách đồ trở về núi.

Kẻ thù không sợ, chứng minh thủ đoạn của hắn chưa đủ ác, người chết chưa đủ nhiều, nhưng không sao, tiếp theo cứ từ từ mà chơi.

Quả nhiên, sát thủ trên núi vẫn đang chờ hắn.

Vừa bước chân lên núi, Hứa Mặc đã chạm trán hai người.

Vì đây là ngoài núi nên Hứa Mặc không ra tay giết người, tránh thu hút sự chú ý của cảnh sát, rất phiền phức.

Hứa Mặc dẫn dụ bọn họ vào núi, một khi đi sâu vào trong, hắn sẽ vòng trở lại giết bọn chúng.

Để bọn chúng chôn thây nơi núi sâu đi.

Nhóm người này rất xảo quyệt, thoạt nhìn giống nhóm hai người, nhưng thực chất là sáu người, bốn người khác đang ẩn nấp, trong tay cầm vũ khí tiếp cận Hứa Mặc.

Bọn họ trông giống lính đặc chủng, trên người mặc quần áo ngụy trang nên hơi khó để phân biệt.

May mắn thay, Hứa Mặc không chỉ dựa vào mắt để phân biệt, đa số đều dựa vào tai mũi để đánh giá, sau một hồi chiến đấu, hắn mới hạ gục toàn quân.

Hứa Mặc cởi một bộ đồng phục ngụy trang ra mặc vào, đằng sau vẫn có người đang truy đuổi, hắn phải tiếp tục.

"Con ơi, ngươi đâu rồi? Ta tới tìm ngươi đây! Con ơi. . ."

Vừa mới xử lý xong mấy người, hắn tiếp tục đi về phía trước, bỗng nhiên, bên tai lại xuất hiện một giọng nói quen thuộc.

Không phải người phụ nữ trẻ tuổi ban nãy thì là ai?

Không ngờ cô ấy lại thật sự chạy lên núi, không ngừng đi sâu vào bên trong.

Hứa Mặc lập tức nhíu mày, chỉ thấy người phụ nữ này tóc tai bù xù, bước chân hốt hoảng, vừa đi vừa khóc, giống như tinh thần có vấn đề.

Bên người cô ấy không có ai, mới nãy còn thấy chồng người phụ nữ ở đây, có lẽ thừa dịp chồng không chú ý, cô ấy lén chạy lên núi tìm con trai.

Rừng rậm dày đặc, còn có thú dữ thoắt ẩn thoắt hiện, xa xa thỉnh thoảng nghe thấy tiếng sói tru, Hứa Mặc cau mày, trên mặt lộ ra vẻ lo âu.

Lúc này có ít nhất hai mươi người bám theo hắn, bọn họ đều có kính nhìn ban đêm, cộng thêm đám sói hoang, bên ngoài ngọn núi, e rằng còn có mấy chiếc xe, số lượng không dưới năm mươi người.

Tất cả bọn họ đều là sát thủ thủ đoạn độc ác.

Nếu người phụ nữ này bị bọn họ phát hiện trên núi, chỉ sợ lành ít dữ nhiều!

"Con ơi! Ta tới rồi đây, ta nhất định sẽ tìm được ngươi! Con à, rốt cuộc ngươi đang ở đâu?"

Không biết con của cô ấy bao nhiêu tuổi mà lại chạy lên núi?

Ban nãy nghe thôn dân nói, dường như con của cô ấy bị bắt cóc.

Chương trướcChương tiếp