Hứa Mặc ngẫm nghĩ, hắn không tiến lên, chỉ âm thầm đi theo sau lưng người phụ nữ.
Cô ấy cũng lên núi, chung đường với Hứa Mặc, không biết có thể tìm thấy đứa trẻ hay không, Hứa Mặc muốn quan sát.
"Hi vọng không phải sát thủ giả trang! Mong là không!"
Hứa Mặc nhìn người phụ nữ, đây hẳn là phụ nữ nông thôn, làn da hơi ngăm đen, vóc người cao gầy, tết tóc đuôi ngựa, rõ ràng không có dấu vết của việc trang điểm.
Trong lòng hắn thoáng yên tâm.
"Hú!"
Lúc này, từ xa đột nhiên truyền đến tiếng sói tru, quả nhiên trong núi có sói hoang.
Người phụ nữ nghe xong, sắc mặt lập tức thay đổi.
Nhưng cô ấy không hề lùi bước, sau khi chần chờ trong chốc lát, cô ấy bật khóc tiếp tục tìm kiếm: "Con ơi, mẹ tới tìm ngươi này, ngươi mau ra đây đi!"
Hứa Mặc không quấy rầy người phụ nữ, chỉ yên lặng quan sát.
Người phụ nữ muốn lên núi, hiển nhiên không dễ dàng như vậy, cô ấy thất tha thất thểu đi nhưng lại trượt chân, té lộn xuống.
Thế nhưng ngay sau đó, cô ấy nhịn đau bò lên, tiếp tục đi về phía trước.
Sau đó lại trượt chân, ba bốn lần liên tiếp.
Hứa Mặc thấy cánh tay người phụ nữ bị trầy xước, máu chảy ra, cả người trở nên càng thêm chật vật không chịu nổi.
Cô ấy tiếp tục khóc lóc đứng lên, lại đi vào trong núi tìm kiếm, dường như mục tiêu là hướng bầy sói xuất hiện, cô ấy nghi ngờ bầy sói đã ăn thịt con mình.
Hứa Mặc không quấy rầy người phụ nữ, chỉ âm thầm đi theo.
Truy binh ngày càng gần, có lẽ vừa nãy hắn đã giết chết mấy người bọn họ, cho nên bọn họ mới trở nên phẫn nộ và mất kiên nhẫn đến thế.
Rất nhiều người kéo đến, tạo thành hình quạt bao quanh họ.
Thính giác của Hứa Mặc tương đối tốt, từ xa đã có thể nghe thấy tiếng chó sủa, có ít nhất bốn con sói đang lao về phía này.
“Sắp bị phát hiện rồi, người phụ nữ này. . ."
Trong lòng Hứa Mặc lo lắng, hắn quay đầu nhìn thoáng qua, bỗng dưng lấy làm kinh hãi.
Chỉ thấy người phụ nữ kia bất ngờ ngã xuống đất, dường như bị thứ gì đó cuốn lấy.
Hứa Mặc vội vàng đến xem, là một con trăn lớn.
Chỉ thấy sau khi người phụ nữ bị cuốn lấy, cô ấy lập tức dùng lực giãy dụa, nhặt một cành cây đâm vào con trăn.
Con trăn bị đau, bất chợt đớp vào bả vai người phụ nữ, vai cô ấy nhanh chóng bị cắn đến máu me đầm đìa.
Con trăn này rất lớn, ít nhất cũng phải to bằng cánh tay của một người đàn ông cường tráng, sức mạnh của nó cực kỳ kinh người.
“Có phải ngươi ăn thịt con ta rồi không? Có phải ngươi ăn thịt con ta rồi không? Con trai của ta!" Người phụ nữ bị cuốn lấy thì nổi điên, thấy con trăn cắn mình, cô ấy cũng cúi đầu cắn vào bụng con trăn.
Con trăn kinh hãi, điên cuồng giãy dụa, kết quả người phụ nữ càng thêm hung mãnh, cắn chết con trăn còn đang sống sờ sờ.
Cô ấy điên cuồng mổ bụng con trăn ra, muốn tìm kiếm con mình trong đó, nhưng đáng tiếc rằng, bên trong chẳng có gì hết.
"Con của ta, ngươi đang ở đâu? Con của ta. . ." Người phụ nữ thấy vậy thì khóc rống lên, máu me đầy mặt, cực kỳ thê thảm.
Hứa Mặc thấy cô ấy không sao mới thoáng yên tâm.
Người phụ nữ thấy con trăn không hề ăn con mình, cô ấy khóc trong chốc lát rồi đứng dậy, tiếp tục đi về phía bầy sói tìm kiếm.
Cô ấy hoàn toàn không chịu từ bỏ!
"Con của cô ta mất tích thật ư? Sao phải điên cuồng tìm kiếm như vậy? Mất con. . . Không phải tốt lắm à?"
Trong mắt Hứa Mặc hiện lên thứ gì đó không thể diễn tả được.
Hắn không hiểu, tiếp tục đi theo người phụ nữ nông thôn.
Người phụ nữ nông thôn đi khá chậm, bước đi tập tễnh, vừa đi vừa hô hoán khóc lóc.
Người phía sau đuổi theo rất nhanh, có lẽ sẽ sớm tìm thấy bên này.
Hứa Mặc biết mình sắp gặp nguy hiểm, nhưng hắn không muốn đi, muốn tiếp tục quan sát.
Chưa được bao lâu, người phụ nữ nông thôn lại gặp rắc rối.
Quả thật đường núi rất khó đi, không cẩn thận sẽ bị ngã hoặc trầy xước, bởi vì vết cắn của con trăn, cho nên cả người cô ấy bê bết máu tươi.
Nhưng người phụ nữ không hề nhụt chí, phía trước xuất hiện tiếng động, hình như có một đàn lợn rừng xuất hiện, số lượng rất đông.
Thấy cô ấy bước tới, lợn rừng con lấy làm kinh hãi, khiến một con lợn rừng lớn gần đó giật mình, nó lập tức lao về phía người phụ nữ.
Người phụ nữ nông thôn thấy vậy thì nhặt một cây gậy gỗ từ dưới đất lên, bắt đầu đọ sức với con lợn rừng.
Con lợn rừng đen khá to, khóe miệng có răng nanh, cực kỳ hung mãnh, nó gầm lên định lao về phía người phụ nữ nông thôn.
Mặt mũi cô ấy lập tức tràn đầy hoảng sợ, nhưng vẫn không chịu nhượng bộ, khóc lóc hô: "Lui lại!"
Nhưng con lợn rừng vẫn lao về phía cô ấy, người phụ nữ nông thôn dùng gậy gỗ chống lại, nhưng cô ấy hoàn toàn không phải đối thủ của nó, lập tức bị nó húc ngã ra đất.