favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Tình Thân Đến Muộn Như Cỏ Rác, Ta Bỏ Nhà Đi Ngươi Khóc Cái Gì?
  3. Chương 765: Đúng Là Một Người Mẹ Vĩ Đại (1)

Chương 765: Đúng Là Một Người Mẹ Vĩ Đại (1)

Hứa Mặc tăng tốc, ra tay không chút nể nang, lấy mạng ba người chỉ trong nháy mắt, phế đi hai người, sau đó đá gãy đùi ba người khác, xong việc mới quay người trốn vào rừng rậm.

"Tuyệt đối không thể để hắn chạy thoát! Giết hắn!"

Người phía sau thấy Hứa Mặc giết người rồi chạy, làm sao có thể để hắn đào tẩu dễ dàng như thế? Gã giận dữ gào lên, dẫn đầu những người khác tiếp tục đuổi theo.

Bọn họ bám theo rất gần, Hứa Mặc không thể nào cắt đuôi hoàn toàn, chỉ có thể câu kéo thời gian rồi quay trở lại giết chết bọn họ.

Từ con mồi biến thành thợ săn, Hứa Mặc bắt đầu ứng phó, mất mấy lần mới giết gọn nhóm người này, tạm thời thoát khỏi bọn họ.

Xong xuôi, cả người Hứa Mặc vô cùng mỏi mệt.

Bị bao vây mấy ngày mấy đêm, toàn thân hắn lúc nào cũng căng thẳng, hoàn toàn không có thời gian nghỉ ngơi, đúng lúc hắn định dựa lên tảng đá nghỉ ngơi một hồi, bên tai bỗng truyền đến âm thanh xào xạc.

Hứa Mặc ngẩng đầu nhìn lên, trông thấy người phụ nữ nông thôn kia, cô ấy vẫn chưa chạy xa.

Cô ấy phải dẫn theo con, bản thân lại đang bị thương, cho nên không thể chạy xa, đang dừng chân cách chỗ Hứa Mặc không xa.

Cô ấy bước đi khập khiễng, như thể sắp ngã quỵ.

Hứa Mặc nhìn một lượt, liếc nhìn xung quanh rồi mới bước tới.

Người phụ nữ nông thôn thấy hắn thì lấy làm kinh hãi, muốn chạy trốn, nhưng cả người mềm oặt, ôm con ngã lăn ra đất, hình như đã hôn mê bất tỉnh.

Vết thương của cô ấy cần phải được băng bó càng sớm càng tốt, bằng không sẽ vô cùng nguy hiểm, một cánh tay đã bị lợn rừng húc gãy.

Hứa Mặc nhìn thoáng qua, vội vàng băng bó đơn giản cho người phụ nữ, sau đó đưa mẹ con hai người đến một nơi an toàn hơn.

Màn đêm dần buông xuống, có lẽ hôm nay không thể rời khỏi núi, chỉ có thể ở trong núi qua đêm, dường như trời bắt đầu đổ mưa, gió to nổi lên, sấm sét đùng đùng.

Mưa rơi xối xả, càng lúc càng lớn, che giấu rất nhiều âm thanh.

Hứa Mặc đỡ mẹ con người phụ nữ nông thôn tìm kiếm một hồi, họ nhanh chóng nhìn thấy một cái hang để trú, nhóm lửa xua tan hơi lạnh.

Nơi này khá bí ẩn, có lẽ tạm thời kẻ thù chưa đuổi tới đây, Hứa Mặc quyết định nghỉ ngơi một lát.

Qua mấy ngày khổ chiến, hắn cảm thấy tiềm năng của mình đã được phát huy rất nhiều, thuần thục kha khá kỹ năng trong Tôn Tẫn quyền và Tôn Tẫn bộ.

Các kỹ năng đang được thành thạo hết sức nhanh chóng.

Bây giờ hắn không vội.

Tay trái của người phụ nữ nông thôn bị trật khớp, Hứa Mặc giơ tay nắn giúp cô ấy.

Có vẻ tuổi tác của người phụ nữ không lớn lắm, tầm hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, trừ làn da ngăm đen do dầm sương dãi nắng, mặt mũi cô ấy trông khá xinh đẹp.

Hứa Mặc làm đồ ăn đút cho cô ấy, sau đó liếc nhìn đứa bé kia.

Có lẽ cảm nhận được hơi mẹ, cho nên đứa trẻ đã chìm vào giấc ngủ bình yên.

Hứa Mặc nhanh chóng nhận ra, bàn chân của đứa nhỏ này hơi bất thường, nó bị teo lại, dường như là người tàn tật, không biết nói chuyện chỉ biết khóc, có khi bị sinh non.

Nói không chừng không phải bị bọn buôn người bắt cóc, mà là bị bỏ rơi.

Nhưng đứa bé này trông vừa trắng trẻo vừa mập mạp, hẳn là trước kia được chăm sóc rất tốt.

"Ưm!"

Người phụ nữ nông thôn hôn mê trong chốc lát, cuối cùng cũng yếu ớt tỉnh lại, cô ấy cau mày, hình như cảm thấy đau đớn.

Cho dù đang hôn mê, cô ấy vẫn ôm chặt lấy đứa con, ban nãy Hứa Mặc còn định kéo tay cô ấy ra nhưng không được.

Lúc này, sau khi tỉnh lại, người phụ nữ mông lung nhìn xung quanh, bất chợt trông thấy gì đó, cô ấy không khỏi lấy làm kinh hãi.

“Tỉnh rồi à? Uống một ngụm canh đi!"

Hứa Mặc thấy người phụ nữ sợ sệt, bình tĩnh nói.

Cô ấy nhìn thoáng qua, hơi lùi lại, vội vàng tìm tòi bốn phía, thấy đứa con đang nằm gọn trong lòng mình, lúc này cô ấy mới thở phào nhẹ nhõm.

"Con của ta!"

Hứa Mặc nghe xong, chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng phức tạp: "Nó không sao đâu! Chỉ bị muỗi đốt với đói bụng thôi! Vừa rồi nó đã ăn gì đó trong khi ngủ rồi!"

"Ngươi, ngươi là ai?" Người phụ nữ nông thôn vội vàng quay đầu nhìn hắn, vẻ mặt đau thương, hai mắt đẫm lệ mông lung.

Hứa Mặc không trả lời, chỉ từ tốn nói: "Nó bị bỏ rơi à? Bị trói dưới đầm nước kia, chờ nước dâng lên dìm chết đuối?"

Người phụ nữ nông thôn nghe xong, sắc mặt lập tức thay đổi kịch liệt.

"Sợi dây thừng dùng để trói nó rất bất thường! Nó đáng chết như vậy à? Vì sao nhất định phải giết nó?" Hứa Mặc nhàn nhạt nhìn người phụ nữ.

Trên mặt cô ấy hiện lên vẻ khủng hoảng, không dám đối mặt với Hứa Mặc, cô ấy vội vàng cúi xuống nhìn con, thấy đứa nhỏ đang ngủ ngon lành, cô ấy đưa tay vuốt ve má nó, nước mắt chảy xuống.

Chương trướcChương tiếp