favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Tình Thân Đến Muộn Như Cỏ Rác, Ta Bỏ Nhà Đi Ngươi Khóc Cái Gì?
  3. Chương 770: Đúng Là Có Những Kẻ Lòng Lang Dạ Sói

Chương 770: Đúng Là Có Những Kẻ Lòng Lang Dạ Sói

Ra khỏi chợ thức ăn, tới bên kia đường, ngay đoạn đường hướng lên trên núi.

Lúc này, một đoàn xe máy chạy tới, dừng cách đó không xa.

Đội xe bấm còi inh ỏi, bên trên dán mấy bức ảnh và thông tin của một đứa trẻ.

Tái bút: Bộ truyện đã đến phần cuối, mọi người đừng vội, viết xong chuyện nhà họ Hứa là có thể viết đoạn kết rồi!

Tất cả nhân vật sẽ được bàn giao cho bạn đọc một cách hoàn chỉnh!

Lại tìm trẻ con!

Người đi tìm khá nhiều, năm sáu người đi xe máy cùng nhau tìm kiếm.

Một lúc sau, đội xe máy dừng lại, một ông bố già cầm tờ rơi phát cho những người khác, cầu khẩn mọi người xem qua.

Hứa Mặc không hề rời đi, ngồi bên cạnh vừa ăn đồ ăn bổ sung thể lực vừa quan sát.

Khuôn mặt của người cha già đầy dấu vết của thời gian và thăng trầm, vô cùng tang thương, chắc hẳn ông ấy đã đi rất nhiều nơi để tìm con, trên người mặc bộ quần áo màu vàng, đi chiếc xe máy lấm lem bùn đất.

Một tờ rơi được truyền đến tay Hứa Mặc, hắn cầm lên nhìn thoáng qua, con của người bố kia đã mất tích hơn mười lăm năm, dường như ông ấy đã tìm kiếm suốt ngần ấy năm, hao tổn không biết bao nhiêu tiền bạc công sức.

"Ta đã thảm lắm rồi! Nhưng lão Trình còn thảm hơn! Từ khi con trai mất tích, năm nào ông ấy cũng liều mạng tìm kiếm, người vợ vì chuyện này mà điên điên khùng khùng, thường xuyên tự nói chuyện một mình."

"Vào thời điểm này mỗi năm, ông ấy sẽ cùng chúng ta lái xe máy ra ngoài phát tờ rơi! Đã mười lăm năm rồi, nếu đứa bé kia còn sống, năm nay đã hơn hai mươi tuổi!"

“Trước kia gia cảnh nhà lão Trình rất sung túc, có danh tiếng, có nhà cửa, vì tìm con, thậm chí ông ấy còn bán cả nhà, chỉ mong được gặp lại con mình!"

"Những người có hoàn cảnh như chúng ta, thật ra có rất nhiều!"

Truyền tờ rơi xong, mấy người ngồi ăn cùng nhau, tuổi tác người đàn ông được gọi là lão Trình không lớn lắm, chỉ là trông khắc khổ quá thôi.

Đại khái ngoài bốn mươi tuổi.

Chắc hẳn thấy Hứa Mặc ăn mặc rách rưới giống ăn mày, không khác bọn họ là mấy, cho nên bọn họ ngồi ăn khá gần hắn, bổ sung thể lực.

"Nhiều lắm sao?" Hứa Mặc mở miệng hỏi.

"Đương nhiên là rất nhiều! Nghe nói ở thành phố Thâm Hải, có một người cha tiêu tốn hơn mười triệu để tìm con! Con của ông ấy mất tích khi mới lên sáu, sau khi đứa trẻ mất tích, gia đình tan nát, vợ ông ấy cũng ly hôn luôn! Chấp niệm duy nhất trong lòng người cha ấy, e rằng chỉ mong được gặp lại con mình một lần!" Người kia nói, con của ông ấy mất tích, cho nên rất đồng cảm.

"Gặp lại rồi thì thế nào?" Hứa Mặc mở miệng.

"Ngươi chưa có con, ngươi không hiểu đâu! Chờ ngươi có con rồi biết! Đứa con tội nghiệp của ta, sinh ra ngoan ngoãn bao nhiêu, không biết rốt cuộc đã bị ai bắt đi? Lũ buôn người trời đánh!" Người đàn ông trung niên nói, bắt đầu lau nước mắt.

"Có vài đứa trẻ chưa chắc đã bị bắt cóc đâu. Ví dụ như bố mẹ không nuôi nổi, dùng con cái để trả đũa người khác, hoặc có những người muốn giết chết con mình!" Hứa Mặc tiếp tục mở miệng: “Mấy ngày trước, ta còn thấy có người trói con mình xuống đầm nước, để nó chết đuối!"

"Tại sao có thể như vậy? Đây không phải súc sinh sao?" Người đàn ông trung niên giật mình.

"Có người như vậy đấy!" Hứa Mặc bình tĩnh đáp: "Còn có người nhét con vào rãnh nước bẩn, giết chết nó giống như giết chết một con kiến! Hạng người gì chẳng có!"

"Dưới gầm trời vẫn còn thứ súc sinh như vậy sao? Bố mẹ nào lại làm thế chứ? Điên thật!" Người đàn ông trung niên nghe xong, lòng đầy căm phẫn, lại quay sang nhìn Hứa Mặc: "Người anh em này, ngươi chứng kiến những chuyện đó rồi sao?"

"Phải!" Hứa Mặc gật đầu.

"Đúng là có những kẻ lòng lang dạ sói. Nhưng chúng ta thì khác, chúng ta chỉ mong tìm lại đứa con bị mất tích, chúng là máu mủ của chúng ta!" Người kia nói: “Để tìm được chúng, cho dù chúng ta có táng gia bại sản, tiêu hết số tiền dành dụm cả đời cũng không tiếc!"

Hứa Mặc im lặng.

"Chúng ta sẽ tìm kiếm khắp cả nước! Ghé qua từng thành phố một! Chúng ta không biết chúng đang ở đâu, cũng không biết chúng còn sống hay chết, nhưng chúng ta biết, chỉ cần chúng ta không từ bỏ việc tìm kiếm, biết đâu một ngày nào đó lại tìm thấy thì sao! Nhất định có thể tìm thấy!" Ánh mắt người đàn ông trung niên lóe lên vẻ kiên định, nói tiếp: "Ăn no rồi, chúng ta sẽ tiếp tục lên đường!"

"Nếu không tìm thấy thì sao?" Hứa Mặc hỏi.

"Không tìm thấy thì tìm tiếp! Tìm không ngừng nghỉ! Một ngày nào đó sẽ nhận được đáp án thôi!" Người đàn ông trung niên kiên định đáp.

Hứa Mặc không biết vì sao ông ấy lại kiên định như thể.

Việc tìm con thật sự quan trọng đến thế sao?

Nói không chừng, sau này đứa con còn sinh lòng bất mãn, muốn giết ông ấy.

Xã hội bây giờ, có vô số đứa trẻ hận bố mẹ mình thấu xương.

Đội xe tìm con nghỉ chân trong chốc lát, sau khi bổ sung thể lực, họ bắt đầu lên đường.

Dường như bọn họ muốn đến những nơi xa hơn để tìm kiếm.

Chương trướcChương tiếp