favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Tình Thân Đến Muộn Như Cỏ Rác, Ta Bỏ Nhà Đi Ngươi Khóc Cái Gì?
  3. Chương 771: Nhớ Con Cũng Có Thể Phát Điên Sao? (1)

Chương 771: Nhớ Con Cũng Có Thể Phát Điên Sao? (1)

Ở đuôi xe cắm những lá cờ nhiều màu sắc, khá thu hút sự chú ý của người khác.

Hứa Mặc yên lặng nhìn bọn họ rời đi, không nhúc nhích, có thể coi bọn họ là những bậc cha mẹ hết sức vĩ đại.

Có lẽ vậy.

Dù sao cũng chẳng có mấy cặp cha mẹ bằng lòng tiêu tốn cả gia tài, bán nhà bán xe, táng gia bại sản để tìm kiếm đứa con thất lạc.

Hứa Mặc sống nhiều năm như vậy, chưa từng gặp được mấy người.

Có lẽ do hắn thiếu hiểu biết, hoặc trước kia hắn chưa từng đặt tâm tư ở phương diện này, cho nên nói tóm lại, đây là một nhóm người hết sức vĩ đại.

Thấy bọn họ đã đi xa, Hứa Mặc mới xách đồ trở về núi.

Hắn để lại chút manh mối ở ven đường.

Hứa Mặc chờ đợi trên núi trong chốc lát, quả nhiên kẻ thù lần theo dấu vết tìm tới, tiếp theo lại là một màn chém giết.

Kẻ thù đã chó cùng rứt giậu, dường như càng tới gần biên giới, bọn họ càng không sợ hãi, chẳng e dè lấy súng ra chiến đấu.

Tốc độ của Hứa Mặc càng nhanh hơn, tai mắt mũi càng trở nên nhạy bén.

"Giết!"

. . .

Thời gian trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt, đã sáu ngày trôi qua.

Tình báo nói, Hứa Mặc đã đến biên giới Vân Nam, hắn không tính trở về ngay lúc này.

Tạm thời không rõ tình huống bên kia nghiêm trọng đến mức nào, Hứa Mặc không nói quá nhiều với bọn họ, mặt mũi Cố Hoán Khê và Lý Bán Trang tràn đầy lo lắng.

Bây giờ, tin tức duy nhất bọn họ có là, Hứa Mặc vẫn ổn, hắn bị thương không quá nghiêm trọng, không ảnh hưởng đến việc chiến đấu.

Thấy Hứa Mặc chưa trở về, Cố Hoán Khê và Lý Bán Trang bó tay, chỉ có thể liều mạng làm việc giết thời gian.

Sau khi Hứa Mặc bị đuổi giết, xuất hiện rất nhiều vấn đề.

Nước Mỹ đang đàn áp nền tảng T, nghe nói có vài nghị sĩ đã đệ trình dự luật kêu gọi cấm nền tảng T.

Hoặc bọn họ sẽ ép nền tảng T phải giao toàn bộ số liệu cho nước Mỹ, đồng thời yêu cầu nền tảng T bàn giao thuật toán hiệu suất.

Cố Hoán Khê và Lý Bán Trang phải xử lý vấn đề này.

Vấn đề vận hành của nền tảng T hiện tại thực sự rất nghiêm trọng, sớm muộn gì Hứa Mặc cũng phải ra nước ngoài một chuyến.

Hắn là ông chủ của nền tảng T, rất nhiều chuyện cần hắn ra mặt giải quyết, nếu hắn không ra mặt sẽ không thể giải quyết được.

Ví dụ như giải quyết vấn đề dự luật của nước Mỹ, mua chuộc vài nghị sĩ nước này, để bọn họ lên tiếng biện hộ cho nền tảng T, rất nhiều thao tác cần Hứa Mặc đích thân thực hiện.

Hứa Mặc đã biết rằng mình nhất định phải ra nước ngoài, cho nên lúc này hắn mới đối diện với những chuyện kia, đặt nền móng cho việc ra nước ngoài giải quyết vấn đề.

Có lẽ, nếu lần này gia tộc Morgan thất bại trong việc truy sát Hứa Mặc, bọn họ sẽ cân nhắc xem có đáng giá hay không.

Ngoài ra, Hứa Mặc đã chuyển một khoản tiền cho ông Lý ở bang Wa, để xây dựng một đội ngũ bên đó.

Hứa Mặc định cử Vương Võ đi giải quyết vấn đề ở bang Wa.

Trước kia Vương Võ là lính đặc chủng, xuất thân vững vàng, để anh ta đến bang Wa là thích hợp nhất, huống chi anh ta còn là học trò của nhà họ Ninh trên núi Trường Bạch.

"Để ý đến đám người ở bang Wa! Tập trung tuyệt đối vào việc huấn luyện! Chúng ta không chứa chấp những kẻ có lòng riêng, chỉ chấp nhận những người một lòng hướng về người Hán chúng ta!"

Mặt mũi Cố Hoán Khê tràn đầy nghiêm túc.

"Phải! Việc xây dựng đội ngũ ở bang Wa rất quan trọng! Hứa Mặc đã chi nhiều tiền như vậy, nên nhìn thấy hiệu quả rồi!" Lý Bán Trang gật đầu.

"Được!"

Sắp xếp xong xuôi việc ở bang Wa, bọn họ sẽ có cơ sở căn bản.

Mặc dù bang Wa chẳng có tác dụng gì trong nước, nhưng đối với nước ngoài lại có tác dụng cực kỳ lớn.

Bọn họ cần giải quyết mối đe dọa ở nước ngoài một cách triệt để.

"Nhà họ Khương ở Tứ Xuyên gửi tin tới, hỏi thăm tình hình chỗ chúng ta, có cần trả lời không?"

"Tạm thời đừng trả lời! Bây giờ Hứa Mặc không muốn mấy gia tộc lớn này nhúng tay vào!"

"Đáng tiếc thật!"

Ở Thủ đô vẫn còn rất nhiều gia tộc lớn đứng về phía họ hoặc giữ thái độ trung lập.

Nếu Hứa Mặc cầu cạnh mấy gia tộc lớn này, thật ra bọn họ sẽ trợ giúp, chỉ có điều hắn không muốn làm, hắn muốn tự tay giải quyết nhà họ Hứa và gia tộc Morgan, cho nên mấy gia tộc lớn kia mới đứng bên cạnh quan sát.

Mấy ngày nay, không cần nghĩ cũng biết bọn họ đã sớm nhận được tin tức.

Đối với Cố Hoán Khê, bọn họ biết rõ điều này không có vấn đề gì, nhưng tạm thời không cần thiết phải nhúng tay vào, Hứa Mặc không muốn làm thế.

"Chuyện Hứa Mặc giết người dễ giải quyết thôi! Lấy lý do phòng vệ chính đáng là được! Chẳng ai đi thăm dò mấy chuyện này đâu!"

Ninh Tuyết Ngân nói: "Đám người truy sát Hứa Mặc, thực chất đều là những kẻ không thể lộ mặt ra ngoài ánh sáng, bọn họ chết thì chết thôi! Dám vào nước ta giết người, bản thân bọn họ đã là tội phạm rồi!"

Chương trướcChương tiếp