Nghe Ninh Tuyết Ngân nói thế, Cố Hoán Khê đáp: "Nếu nhà họ Hứa đưa ra bằng chứng về vấn đề này thì sao?"
"Yên tâm đi! Cho dù bọn họ đưa ra cũng chẳng sao! Các ngươi cứ tin ta, ta có thể xử lý sạch sẽ! Lý do của nhà họ Hứa ngay từ đầu đã không chính đáng rồi!"
"Chúng ta vẫn rất lo lắng!" Cố Hoán Khê mở miệng.
Ninh Tuyết Ngân cười nói: "Bây giờ dõi theo Hứa Mặc không riêng gì mấy gia tộc này và đám quan chức chính phủ. Trên thực tế, rất nhiều gia tộc ẩn thế đều đang dõi theo! Lúc này Hứa Mặc không chỉ là doanh nhân, mà còn là cao thủ có tầm ảnh hưởng đến thế cục, không tầm thường đâu nhé!"
"Ồ. . ." Lý Bán Trang nghẹn họng.
Ninh Tuyết Ngân tiếp tục cười bảo: "Thậm chí hắn có thể đạt đến cấp bậc Tông Sư rồi! Cho nên, bất kể là phương diện nào, quốc gia đều sẽ bảo vệ hắn, giết mấy người thì có nhằm nhò gì!"
Cố Hoán Khê và Lý Bán Trang nghe xong, bọn họ rất tò mò về thân phận của Ninh Tuyết Ngân.
Cô ấy vô cùng tự tin khi nói ra lời này.
Trong mắt những người khác, Ninh Tuyết Ngân thuộc dạng người nào?
Nghe Vương Võ nói, Ninh Tuyết Ngân từng chấp hành nhiệm vụ ở Haiti, hình như có chức vụ quân sự, thân phận thật sự của cô ấy tuyệt đối là một bí mật lớn.
"Không sao thì tốt! Bây giờ chỉ mong Hứa Mặc sớm quay về! Hy vọng có thể mau chóng giải quyết vấn đề nhà họ Hứa!" Cố Hoán Khê nói.
Những người khác nghe xong, gật đầu đồng ý, mấy ngày nay, bọn họ chỉ lo lắng mối tai hoạ ngầm này.
. . .
Ở bên khác, cuối cùng Hứa Mặc cũng chạm trán vài cao thủ.
Thân thủ rất khá, sức chiến đấu cực mạnh.
Mặc dù chưa đạt tới cấp bậc như Matt Morgan, nhưng không chênh lệch quá xa.
Quan trọng nhất chính là, số lượng rất đông, đùng phát đã nhảy ra ba tên.
Bọn họ bày mưu tính kế, muốn bao vây Hứa Mặc, sau cùng Hứa Mặc tốn không ít công phu mới giết được ba người họ.
Hứa Mặc vừa giết xong ba người này, còn chưa kịp kiểm tra, đằng sau đã có một nhóm truy binh khác đuổi tới, có cả người cầm súng nhắm về phía hắn.
Hứa Mặc chỉ có thể xoay người rời đi.
Sau đó là màn truy sát, đuổi giết thật sự.
Bởi vì xuất hiện cao thủ, Hứa Mặc muốn quay trở lại giết người không còn dễ dàng như trước.
Bây giờ bọn họ đã khôn ngoan hơn hẳn, bắt đầu kết bè kết đội, đồng thời thỉnh thoảng còn bày mưu tính kế dụ Hứa Mặc vào tròng.
Cho dù là gặp phải tên nào đơn độc một mình, Hứa Mặc cũng không thể tùy tiện ra tay.
Cảm giác bị đuổi giết không dễ chịu chút nào.
Quần áo của hắn vốn đã rách rưới, nay lại càng trở nên thảm hại hơn.
Cả người chật vật không chịu nổi, hắn đã biến thành một tên ăn mày thật sự.
Để phòng ngừa bị phát hiện, Hứa Mặc còn trát bùn lên người mình, như vậy mới an toàn hơn không ít.
Trốn qua trốn lại, hắn bỗng nhiên cảm thấy một hơi thở mạnh mẽ, xuất hiện ngay phía trước.
Hứa Mặc hơi dò xét một chút, nhíu mày.
Là hơi thở của Lôi Lăng!
Đối với Lôi Lăng, Hứa Mặc có chút quen thuộc, dù sao cũng từng chạm trán.
Hình như hắn ta đã khôi phục lại, ở phía trước chờ Hứa Mặc tới.
Hứa Mặc suy nghĩ một hồi, một kẻ bại trận dưới tay mình mà thôi, hắn cũng lười để ý đến, bắt đầu đổi hướng đi về biên giới phía Nam.
Giết chóc quá mệt mỏi, hắn cần rời núi đến một thị trấn nhỏ tĩnh dưỡng, đồng thời bổ sung lương thực và thay quần áo.
Bằng không, một thân một mình lang thang trong núi mãi sẽ hóa điên mất.
Hứa Mặc nhanh chóng xuống núi.
Dường như nhận ra Hứa Mặc không để ý tới mình, Lôi Lăng ở phía xa bỗng gầm lên.
Thính giác của Hứa Mặc tương đối tốt, hắn nghe thấy Lôi Lăng đang gọi mình.
"Hứa Mặc, ngươi đang ở đâu? Tới khiêu chiến ta đi!"
"Tới khiêu chiến đi!"
Giọng nói của Lôi Lăng rất lớn, như thể muốn rửa sạch nhục nhã, trong giọng nói ẩn chứa nội lực, có thể truyền đi cực xa.
Ánh mắt Hứa Mặc hiện lên vẻ khinh thường, bại tướng dưới tay mình mà thôi, kệ xác hắn ta, hắn nhanh chóng đến một thị trấn náo nhiệt.
Hắn đã báo tin cho đám người Cố Hoán Khê trước, sau đó rút tiền, mua sắm đồ ăn và quần áo, thuận tiện tìm một nhà trọ, tắm nước nóng, băng bó qua loa vết thương.
Khi hắn thư thái bước ra ngoài, lúc này vài tên truy binh mới đuổi tới.
Hứa Mặc không để ý tới mấy người này, hắn quan sát một hồi, chọn một nơi có ít người rồi rời đi.
Sau này kiểu gì cũng phải lên núi giết người, trước mắt chưa vội.
Hứa Mặc thảnh thơi dạo chơi trong thị trấn nhỏ xa lạ này.
"Brừm brừm brừm!"
Đang định tìm xe lên núi, lúc này, sau lưng chợt vang lên tiếng xe máy, Hứa Mặc nhìn sang, chính là đoàn xe tìm con lúc trước.
Không ngờ bọn họ cũng đến thị trấn nhỏ này.
"Người anh em, lại gặp nhau rồi! Thay quần áo rồi hả?" Một người đàn ông trung niên nhận ra hắn, chào hỏi nói.