Hứa Mặc nhìn quanh, chỉ thấy dường như cảm xúc của những người khác hơi cô đơn, bọn họ bắt đầu dừng xe ăn uống.
Dáng vẻ vội vội vàng vàng, hình như chuẩn bị đến nơi khác.
"Chúng ta tìm được chút manh mối rồi! Có người nói với chúng ta, hình như ở ngôi làng gần đây có một đứa bé rất giống con trai lão Trình! Chúng ta đang chuẩn bị đến đó xem!" Người đàn ông trung niên nói: "Nhưng những người khác vẫn chưa có tin tức gì, chỉ có tin tức về con trai lão Trình, cho nên hơi buồn!"
"Có tin tức rồi?" Hứa Mặc kinh ngạc hỏi.
"Đúng vậy! Nhưng mấy năm qua chúng ta đã nhận được không biết bao nhiêu kiểu tin tức này, lần nào cũng là giả! Cho nên bây giờ mọi người không dám hy vọng quá nhiều, bởi vì hy vọng càng nhiều, thất vọng càng lớn!" Người đàn ông trung niên mở miệng, vừa nói vừa ngồi trên tảng đá ăn uống, bổ sung thể lực.
Hứa Mặc nhìn thoáng qua, chỉ thấy dường như người cha họ Trình rất vui mừng, gọi điện thoại báo tin vui về cho vợ.
Nhưng người vợ lại điên điên khùng khùng, tinh thần không được bình thường, lão Trình vừa nói vừa rơm rớm nước mắt, khóc nấc lên.
Những người khác thấy thế thì lấy làm kinh hãi, vội vàng đi qua vỗ vai ông ấy: "Lão Trình à, ngươi khóc gì chứ? Có tin tức về con trai không phải rất tốt sao? Bây giờ chúng ta lập tức đến đó xem! Hi vọng lần này là thật!"
Người kia không nói còn tốt, ông ấy vừa nói xong, lão Trình càng khóc thương tâm hơn.
Bởi vì đàn ông không dễ rơi lệ, có thể khóc lớn tiếng như vậy, xem ra trong lòng lão Trình đã tràn đầy tuyệt vọng.
"Haizz! Loại tin tức này nhiều vô số kể, năm nào chúng ta cũng nhận được không ít, nhưng lần nào cũng thất vọng! Lão Trình. . . Thật ra không dám hy vọng quá nhiều, nhưng lần nào ông ấy cũng báo tin về cho vợ! Vợ ông ấy nhớ con đến phát điên!" Người đàn ông trung niên có làn da ngăm đen giải thích, ông ấy họ Đồng, người trong đội xe thường gọi ông ấy là lão Đồng Vương
Hiển nhiên ông ấy hiểu rất rõ câu chuyện của lão Trình.
"Nhớ con cũng có thể phát điên sao?" Hứa Mặc giật mình.
"Ai nói không thể? Vợ ông ấy đã phát điên như vậy đấy! Chỉ khi nghe thấy tin tức về con, vợ ông ấy mới tỉnh táo lại đôi chút! Lần nào lão Trình cũng làm thế!"
Không hiểu sao, nghe đến mấy câu này, trong lòng Hứa Mặc vô cùng khó chịu.
"Lão Trình, đừng khóc! Lần này nhất định có thể tìm được!"
"Lão Trình tội nghiệp, tìm kiếm mười mấy năm trời, bạc cả tóc rồi!"
"Ôi! Bọn buôn người khốn nạn!"
Lão Trình thật sự rất thương tâm, một người đàn ông lại khóc đến nước mắt nước mũi tùm lum.
Ông ấy không dám khóc lớn, sợ người khác cười chê, chỉ đè nén tiếng khóc, cả người run lẩy bẩy.
Ông ấy vừa ăn vừa khóc, nước mắt lăn dài nhỏ xuống miếng bánh nướng, khiến người khác cực kỳ khó chịu.
Hứa Mặc không hiểu tại sao trong lòng bọn họ lại tuyệt vọng như vậy.
Thế này không rất tốt sao?
Vì sao nhất định phải tiêu tốn cả gia tài? Trải qua trăm cay nghìn đắng?
Hứa Mặc suy nghĩ một hồi, bỗng nhiên muốn xem tin tức bọn họ nhận được có phải sự thật hay không?
Nếu là giả thì sao?
Hắn lập tức cải trang một phen, biến bản thân trở thành một người nông dân, đội mũ, mua một chiếc xe máy đi theo đội xe tìm con này.
“Người anh em, ngươi cũng tìm con à?"
Lão Đồng Vương hỏi.
"Không, ta tìm. . ." Hứa Mặc dừng lại, sau đó phát hiện mình không thể nào giải thích được, đành phải nói: "Cứ cho là vậy đi!"
"Vậy chúng ta cùng nhau tìm! Nhiều người nhiều sức, đi nhiều nơi chắc chắn sẽ lần ra dấu vết thôi!" Lão Đồng Vương không hỏi nhiều.
Hứa Mặc gật đầu.
Chắc hẳn đám truy binh sẽ không làm hại dân thường, chí ít là ở dưới núi, bọn họ sẽ không dám trắng trợn ra tay giết người.
Nếu bọn họ muốn giết người, bình thường sẽ tìm những nơi vắng vẻ hoặc không có camera, bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ ở những nơi có chứng cứ.
Bản thân Hứa Mặc cũng vậy.
Cho nên, đi cùng bọn họ sẽ không gặp nguy hiểm gì quá lớn.
"Lên đường! Tiếp tục cuộc hành trình! Chúng ta phải đi hơn trăm km nữa mới đến nơi!" Lão Đồng Vương mở miệng, hô hoán tất cả mọi người.
Dường như lão Trình đã khóc khá lâu, chân tay mềm nhũn, không thể nào đứng dậy, những người khác vội vàng đi tới đỡ ông ấy.
Thấy ông ấy như vậy, hai người đàn ông trung niên khác cũng len lén lau nước mắt.
Điểm đến của bọn họ là một thị trấn nhỏ cách đó không xa, trấn Đại Khê, xung quanh có không ít thôn làng, dân cư đông đúc, khá náo nhiệt.
Đoàn xe đi thẳng về phía trước, tốc độ không quá nhanh, thỉnh thoảng còn dừng lại hỏi thăm người dân, hoặc truyền tờ rơi cho bọn họ.
Một phần tờ rơi sẽ được rải xung quanh các ngã tư hoặc dán lên cột điện, để người dân dễ trông thấy.
"Tìm con không dễ dàng như vậy đâu, trước kia ở Hàm Đan có một cặp cha mẹ tìm kiếm con hơn hai mươi năm nhưng không có kết quả, sau này tuyệt vọng uống thuốc trừ sâu tự sát! Chết hơn một tháng mà không ai biết!"