favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Tình Thân Đến Muộn Như Cỏ Rác, Ta Bỏ Nhà Đi Ngươi Khóc Cái Gì?
  3. Chương 774: Luôn Xuất Hiện Một Tia Hy Vọng, Sau Đó Lại Tiếp Tục Thất Vọng!" (2)

Chương 774: Luôn Xuất Hiện Một Tia Hy Vọng, Sau Đó Lại Tiếp Tục Thất Vọng!" (2)

"Vợ con ly tán nhiều vô số kể, cửa nát nhà tan cũng không phải số ít!"

Lão Đồng Vương đi cùng Hứa Mặc, vừa đi vừa nói: "Tuy nhiên vẫn có trường hợp tìm thấy! Ta nhớ trước kia có một trường hợp rất may mắn, con gái của một người mẹ đã được tìm thấy, nhưng mẹ của cô bé ấy lại hóa điên, nghe nói đã điên mười mấy năm rồi, nhưng sau khi tìm thấy con, tình trạng của người mẹ khá hơn rất nhiều! Truyền thông còn đưa tin đấy, đúng là đáng thương!"

Hứa Mặc nói: "Cũng không ít người từ bỏ đâu nhỉ?"

"Làm gì có ai từ bỏ chứ?" Lão Đồng Vương lắc đầu: "Đoàn chúng ta quen nhau từ bảy năm trước rồi, năm nào vào thời điểm này cũng ra ngoài một chuyến, xuất phát từ thành phố Thâm Hải đi dọc theo quốc lộ, bây giờ đã đi qua hơn nửa nước Đại Hạ rồi! Không biết lúc còn sống có thể tìm thấy manh mối hay không!"

Nói xong, ông ấy lại than thở vài tiếng.

Hứa Mặc không nói gì thêm, chỉ đi theo bọn họ về phía trước.

Thị trấn nhỏ không xa lắm, cách đó hơn trăm km, lái xe hai tiếng là đến nơi.

Con đường này rất đông xe cộ, thỉnh thoảng còn tắc đường, Hứa Mặc nhận ra đã có người để ý đến bên này.

Nhưng đám người này không đông lắm, sẽ không dám ra tay giữa thanh thiên bạch nhật, cộng thêm Hứa Mặc đã cải trang, cho nên tạm thời bọn họ sẽ không nhận ra Hứa Mặc.

"Đi nhanh lên! Sắp đến rồi!"

"Được!"

Chỗ cần đến đã ở phía trước, người trong đội xe cảm thấy hưng phấn, bắt đầu tăng tốc.

Rất nhanh, bọn họ đã đến một ngôi làng trong thị trấn.

"Chính là ở đây! Người kia nói là nơi này!"

"Chúng ta xuống hỏi thăm thử đi!"

Mọi người vội vàng xuống xe, lão Đồng Vương và lão Trình nhanh chóng đi về phía trước, tìm người hỏi thăm.

Hứa Mặc và những người khác tạm thời chờ ở bên cạnh.

Hứa Mặc vốn định đi qua, nhưng suy nghĩ một hồi, hắn phải để mắt tới đám người truy đuổi, quan sát tình hình xung quanh, cho nên tạm thời không đi.

Mọi người chờ trong chốc lát, nơi xa bỗng nhiên truyền đến tiếng huyên náo ầm ĩ, chỉ nghe thấy có người hô lên: "Trẻ con nào? Trẻ con gì ở đây?"

"Có ai không! Có tên bắt cóc trẻ con, mau đánh ông ta!"

Mọi người vội vàng ngẩng đầu nhìn sang, chỉ thấy một nhóm người lao ra từ con hẻm nhỏ gần đó, ra sức đuổi đánh hai người lão Đồng Vương và lão Trình.

Đa số trong tay bọn họ cầm theo cuốc xẻng và gậy gộc, vụt tới tấp vào người lão Đồng Vương và lão Trình.

Hai người không dám đánh lại, vội vàng vừa chạy vừa hô: "Đi mau! Đi mau!"

"Bắt bọn họ lại, đừng để bọn họ chạy! Bọn họ bắt cóc trẻ con!"

Một người phụ nữ trung niên la lên, không muốn để hai người chạy thoát, theo tiếng hô của bà ta, càng nhiều người lao đến, bao vây hai người lão Đồng Vương và lão Trình.

"Buôn người?"

"Chúng ta không phải bọn buôn người, chúng ta đến tìm con! Đây là ảnh con chúng ta!" Lão Đồng Vương vội vàng nói.

"Đánh ông ta!" Người phụ nữ trung niên nghe xong, vội vàng gào lên.

Mấy thôn dân khác oán giận, nhanh chóng ra tay.

"Dừng tay!"

Thấy lão Đồng Vương và lão Trình bị đánh, những người khác vội vàng vọt tới.

"Ta tới tìm con! Ta tới tìm con của ta! Chính là ở đây!" Thấy đoàn người lao tới, mặt mũi lão Trình tràn đầy kích động nói.

Đầu ông ấy bị đánh đến chảy máu, máu tươi nhuộm đỏ má phải, nhưng ông ấy không hề tỏ ra đau đớn hay sợ hãi, ngược lại hết sức kích động.

"Đó chắc chắn là con của ta!"

"Thật sao? Tìm thấy rồi à?" Những người khác giật mình.

Lão Trình nói: "Đúng trăm phần trăm! Nó đang ở trong nhà!"

"Lũ bắt cóc trẻ con, đánh ông ta đi, bọn họ là đám buôn người!" Dường như người phụ nữ trung niên nghe ông ấy nói thế, có vẻ hơi cuống cuồng, tiếp tục gào thét.

Đám thôn dân vây quanh càng thêm kích động, khua khoắng xẻng cuốc định đánh người.

May mà đoàn người tìm con không hề ít, sau khi tập trung lại, đám thôn dân mới không dám tùy tiện ra tay.

"Báo cảnh sát đi, để bọn họ tới điều tra!"

"Để bọn họ tới điều tra là biết!"

Đoàn người tìm con vô cùng kích động, lập tức lấy điện thoại di động ra báo cảnh sát.

Có người rút vũ khí ra, xông tới giằng co qua lại.

Hứa Mặc quét mắt nhìn quanh, mặc dù đám người đối diện hung hăng, nhưng nhân số bọn họ không hề kém cạnh, xem ra, hẳn tạm thời không cần phải nhúng tay vào.

Không biết có đúng là con của lão Trình không? Nếu đúng, đây là một chuyện cực kỳ may mắn.

Hứa Mặc hơi lui về sau mấy bước, chờ cảnh sát tới.

Quả nhiên, cảnh sát không để bọn họ chờ đợi quá lâu, rất nhanh đã có mấy cảnh sát tới hỏi thăm và điều tra.

Lão Trình vô cùng kích động, không chịu băng bó vết thương, trực tiếp đi lên giải thích chuyện đã xảy ra với cảnh sát.

Cảnh sát nghe xong thì nhíu mày, sau đó bắt đầu điều tra, dẫn bọn họ đến đồn cảnh sát.

Chương trướcChương tiếp