"Bây giờ đang thăm dò! Lôi Lăng rút ra một con dao! Chắc hẳn cậu ta đã nhìn ra Hứa Mặc không giống bình thường, không dám tay không tấc sắt!" Khương Đạo Vân cười nói: "Chỉ mong kỹ năng dùng dao của cậu ta lợi hại hơn quyền pháp, bằng không, có trò hay để xem rồi đây!"
"Rút dao? Dao gì thế?" Khương Điềm Điềm giật mình.
Dù sao có dao không hề giống tay không tấc sắt.
Trong tay có dao, điều này thể hiện thực lực đã tăng lên một bậc.
Có lẽ trước mặt cao thủ, dao còn đáng sợ hơn cả súng.
"Là một con dao ba lưỡi! Có lẽ Lôi Lăng dùng nó để phòng thân! Nói không chừng, trên người cậu ta vẫn còn thủ đoạn phòng thân đấy!" Khương Đạo Vân cười đáp.
Khương Điềm Điềm nghe vậy, trừng to mắt nhìn nơi xa.
Nhưng phía xa rất tối, cô ấy không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì.
Khương Đạo Vân bật cười: "Chúng ta đến gần hơn chút đi! Đúng rồi, đây là thiết bị nhìn ban đêm, ngươi đeo vào có thể nhìn rõ!"
"Cảm ơn ông hai!" Khương Điềm Điềm vui sướng, vội vàng đeo kính nhìn ban đêm lên.
Quả nhiên, phương xa xuất hiện hai bóng người, đúng là bọn họ đã bắt đầu tiếp xúc.
"Đi!"
Khương Đạo Vân lập tức nhấc cháu gái lên, bước chân như bay, nhanh chóng phi nước đại mấy trăm mét về phía xa, chẳng mấy chốc đã xuất hiện gần hai người kia.
Từ khoảng cách này, Khương Điềm Điềm càng nhìn rõ hơn.
Quả nhiên trong tay Lôi Lăng đang cầm một con dao quân dụng, trông rất đáng sợ, dài ít nhất gần nửa mét.
Con dao quân dụng kia có có hình tam giác, một khi bị xẹt qua hay chém trúng sẽ chảy rất nhiều máu.
Dưới con dao này, Hứa Mặc chỉ có thể né tránh và phòng thủ.
"Lôi Lăng không chỉ là đại sư quyền pháp, mà kỹ nên sử dụng dao cũng rất lợi hại, đã đạt đến trình độ đỉnh cao! Nghe nói trước kia cậu ta là huấn luyện viên lực lượng đặc chủng, xem ra có trò hay để xem rồi!" Khương Đạo Vân cười híp mắt mở miệng.
"Ông hai phải cứu anh Hứa Mặc đấy nhé! Con dao quân dụng kia quá nguy hiểm!" Trong lòng Khương Điềm Điềm run sợ, vội vàng mở miệng.
"Chưa!" Khương Đạo Vân lắc đầu nói: "Chưa phải lúc! Ngươi hãy chờ xem! Nhất định có trò vui để xem! E rằng hai bên đều phải dùng hết bản lĩnh thật sự! Ngươi nhìn cho kỹ vào, biết đâu tương lai có thể học hỏi!"
Khương Điềm Điềm thấy ông ấy không chịu nhúng tay, nhíu mi, mặt mũi tràn đầy lo lắng.
Có điều, cô ấy không thể tiếp tục thuyết phục Khương Đạo Vân, lúc này chỉ biết nhìn Hứa Mặc không ngừng né tránh dao quân dụng, bàn tay cô ấy lập tức toát ra một tầng mồ hôi mỏng.
Con dao quân dụng kia quá nguy hiểm!
. . .
Không thể không nói, Lôi Lăng có vũ khí và Lôi Lăng không có vũ khí, đúng là sức chiến đấu hoàn toàn khác biệt.
Dùng quyền pháp, bị đấm mấy cú chẳng sao, có thể dùng nội lực hóa giải quyền kình của hắn ta.
Nhưng tay hắn ta lại cầm dao quân dụng, chuyện đã trở nên khác biệt.
Thân là huấn luyện viên lực lượng đặc chủng, kỹ năng dùng dao của Lôi Lăng được cho là rất khủng khiếp.
Số người chết dưới con dao quân dụng này không biết đã có bao nhiêu.
Hứa Mặc thấy hắn ta rút dao quân dụng thì lập tức cảnh giác, xốc lên mười hai phần tinh thần, nhưng vẫn liên tiếp bị con dao quân dụng này đẩy lùi.
Có mấy lần, thậm chí hắn còn suýt bị đâm trúng.
"Ngươi không ngờ tới chứ gì! Ta vẫn còn kỹ năng khác!" Lôi Lăng cười mỉa nói.
Hứa Mặc không nói gì, chỉ gia tăng tốc độ.
Lôi Lăng thấy hắn không nói một lời, trong lòng nghiêm túc.
Hắn ta hoàn toàn không dám lơ là.
Sức chiến đấu của Hứa Mặc hiện tại khác hẳn so với một tuần trước.
"Nếu bây giờ ngươi rút lui thì vẫn còn cơ hội bảo toàn mạng sống! Bằng không, ngươi sẽ trở thành vong hồn dưới lưỡi dao của ta!"
"Ngươi biết ai muốn giết ngươi không? Ngươi biết gia tộc Morgan lớn mạnh cỡ nào không?"
"Ta nghe nói ngươi đã cắt đứt quan hệ với gia tộc của mình, chi bằng ngươi theo ta đến Mỹ đi, chúng ta cùng nhau lăn lộn! Tin ta đi, có ta đề cử, chắc chắn ngươi sẽ nhận được sự chấp thuận của gia tộc Morgan!"
"Hứa Mặc, ngươi vẫn còn cứng đầu hả?"
Lôi Lăng vừa khua dao quân dụng vừa nói chuyện, muốn đánh tan ý chí chiến đấu trong lòng Hứa Mặc.
Nhìn tưởng hung mãnh, nhưng thực chất là miệng cọp gan thỏ, sau khi thấy đã tung ra mười mấy chiêu mà không thể đánh trúng Hứa Mặc, trong lòng hắn ta bắt đầu muốn rút lui.
Hiện tại chẳng có thứ gì quan trọng hơn tính mạng.
Đương nhiên Hứa Mặc sẽ không để hắn ta rút lui, Lôi Lăng tăng tốc, hắn cũng tăng tốc.
Kết quả buộc Lôi Lăng phải tốn nhiều sức lực hơn, hắn ta bắt đầu cuống cuồng.
“Cứng đầu cứng cổ gớm nhỉ, vậy thì chết đi!"
Lôi Lăng thấy Hứa Mặc một bước cũng không nhường, hắn ta phẫn nộ gầm lên, trong mắt toát lên vẻ điên cuồng.