favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Tình Thân Đến Muộn Như Cỏ Rác, Ta Bỏ Nhà Đi Ngươi Khóc Cái Gì?
  3. Chương 782: Toàn Thân Bắt Đầu Thoát Thai Hoán Cốt (2)

Chương 782: Toàn Thân Bắt Đầu Thoát Thai Hoán Cốt (2)

Ninh Thiện Đạo tới để xem thực lực của Hứa Mặc, bây giờ đúng là rất kinh người, sau khi xác định, ông ấy có thể trở về báo cáo.

Khương Đạo Vân biết ông ấy đang làm cái gì, cho nên mới cảm thấy khôi hài.

"Các ngươi nên giúp hắn giải quyết nhà họ Hứa đi! Ta thấy nhà họ Hứa sắp máu chảy thành sông rồi đấy!" Khương Đạo Vân vừa cười vừa nói.

Ninh Thiện Đạo lắc đầu: "Không! Chúng ta sẽ không can thiệp vào chuyện này!"

"Ồ? Sẽ không can thiệp là có ý gì?" Khương Đạo Vân cười híp mắt hỏi.

"Không can thiệp chính là không can thiệp! Đã là một Tông Sư, chúng ta không có bất kỳ lý do gì ngăn cản hắn làm chuyện hắn muốn! Cho nên, cứ để mặc hắn đi!" Ninh Thiện Đạo giải thích.

"Đây chính là thứ gọi là quyền miễn trừ hả? Hay hình bất thướng đại phu (*)?" Khương Đạo Vân cười nói.

(*) Hình bất thướng đại phu: Lễ không xuống đến hạng thứ dân, và hình phạt không lên đến đại phu (Lễ Ký). Giai cấp thống trị được mặc nhiên đứng ngoài vòng cương tỏa của pháp luật. Ảnh hưởng này còn tồn tại trong các xã hội Á châu cho đến ngày nay.

"Gần như vậy!" Ninh Thiện Đạo gật đầu.

Khương Đạo Vân nghe xong, quay đầu nhìn về phía phương xa: "Như vậy xem ra, nhà họ Hứa thật sự máu chảy thành sông rồi! Nếu mấy người các ngươi đã đứng về phía hắn, thì không còn bất kỳ ai có thể ngăn cản hắn!"

Ninh Thiện Đạo không nói lời nào, trực tiếp tán thành.

Hiện tại Hứa Mặc đã là Tông Sư!

Vì một Tông Sư mà hy sinh một gia tộc hạng ba là rất đáng giá.

Cho dù Hứa Mặc đắc tội với gia tộc Morgan cũng không sao, giá trị Hứa Mặc mang lại đủ để tiêu trừ mối uy hiếp mà gia tộc Morgan mang tới.

Rất nhiều người sẽ cho hắn chỗ dựa!

. . .

Một bên khác, cuộc chiến giữa Hứa Mặc và Lôi Lăng sắp đi đến hồi kết.

Hai người chiến đấu cực kỳ kịch liệt.

Tay Lôi Lăng cầm dao quân dụng, phát huy sức chiến đấu tối đa, có mấy lần còn đẩy được Hứa Mặc vào hoàn cảnh nguy hiểm.

Vốn dĩ hắn ta định vừa đánh vừa lui, muốn chạy trốn, nhưng Hứa Mặc không cho hắn ta đi, ép hắn ta quay trở lại.

Sau mấy lần liên tục, Lôi Lăng bắt đầu điên cuồng.

Hắn ta biết mình không thể đi được, cho nên muốn dùng mạng đổi mạng.

Khi hắn ta ra tay, Hứa Mặc cảm thấy sự áp bức cực lớn.

Dù sao đúng là con dao quân dụng kia rất khó đối phó.

Hứa Mặc tạm thời chưa biết kỹ năng dùng dao, chỉ biết mỗi quyền thuật, là một quyền sư, đối chiến với kẻ thù dùng dao khó tránh khỏi tình huống bị bó tay bó chân.

Cho nên, cuộc chiến này đã đẩy Hứa Mặc vào thế yếu.

Thân thủ của hắn hoàn toàn không thể phát huy được.

Có điều!

Đây chính là điều hắn muốn.

Hắn muốn đẩy mình vào tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc.

Quả nhiên Lôi Lăng có bản lĩnh nhất định, có thể đẩy hắn vào đường cùng, sau khi nổi điên lại càng thêm lợi hại, cho nên Hứa Mặc càng không thể để hắn ta đi.

Sau những đòn tấn công qua lại, Hứa Mặc phát hiện máu của mình đã sôi sục đến cực hạn, tai mắt càng trở nên nhạy bén, tốc độ tăng nhanh hơn.

Bỗng nhiên, trong chớp mắt, dường như hắn hiểu ra cái gì, đám mây đen vốn đang bao phủ lấy hắn đột nhiên tan đi.

Mọi thứ xung quanh trở nên vô cùng rõ ràng, hắn có thể nghe rõ ràng tiếng kiến bò cách đó cả trăm mét.

"Không không không! Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!" Lôi Lăng nhận thấy sự thay đổi của Hứa Mặc, hắn ta không tin nổi, trong lòng vừa đố kỵ vừa khó chịu.

Hắn ta cố gắng mười mấy năm, trước kia cũng là thiên tài, thế nhưng sau mười mấy năm vẫn không thể chạm tới ngưỡng cửa Tông Sư.

Hiện tại, Hứa Mặc lập tức đột phá lên Tông Sư, bảo hắn ta tin kiểu gì đây?

Thế nên, ánh mắt Lôi Lăng trở nên đỏ ngầu, mặt mũi tràn đầy dữ tợn, càng thêm điên cuồng.

Hắn ta cắn răng nghiến lợi gào thét: "Ta giết ngươi! Nhất định phải giết ngươi! Giết!"

Dường như hắn ta cũng bắt đầu thiêu đốt chính mình.

Nhưng trong mắt Hứa Mặc, rõ ràng tốc độ của hắn ta đã trở nên chậm chạp, sơ hở xuất hiện càng nhiều.

Vốn dĩ là màn khua dao kín đáo không kẽ hở, nay lại biến thành đâu đâu cũng thấy khuyết điểm.

Hứa Mặc nhìn con dao quân dụng đâm thẳng tới, hắn né tránh dễ như trở bàn tay.

"Không—"

Lôi Lăng gào rú, nhất quyết không phục, muốn tiếp tục giết Hứa Mặc, nhưng lần này, Hứa Mặc không cho hắn ta cơ hội nữa.

Khi hắn ta đưa tay đâm tới, Hứa Mặc bỗng bắt lấy tay Lôi Lăng, hơi cong lại, thay đổi phương hướng của con dao quân dụng, phập một tiếng, hắn ta đã tự đâm vào lồng ngực của chính mình.

Phập!

Toàn thân Lôi Lăng rung mạnh, mở to hai mắt nhìn, bước chân ngưng lại.

Hắn ta cúi đầu nhìn con dao quân dụng đang cắm vào ngực mình, mặt mũi tràn đầy vẻ khó tin.

"Ngươi, ngươi làm cách nào? Rốt cuộc ngươi là người hay là quỷ? Hay là quái vật?" Sắc mặt Lôi Lăng trắng bệch, muốn tìm đáp án.

Hứa Mặc bình tĩnh nhìn hắn ta: “Có lẽ ta vốn đã tài năng hơn ngươi!"

"Ngươi. . ."

Chương trướcChương tiếp