"Còn Hứa Mạn Ny!" Hứa Mặc quay đầu nhìn về phía Hứa Mạn Ny, mỉm cười: "Ta vẫn luôn biết ngươi xem thường ta! Vừa hay, ta cũng xem thường ngươi! Một ả diễn viên hạng ba thì xem là thứ mặt hàng gì chứ? Năm đó ta không giết ngươi, là bởi vì Tạ Chấn cầu xin, kết quả, ngươi lại cảm thấy ta cho ngươi mặt mũi!"
Hứa Mạn Ny hơi sợ hãi, nhưng vẫn ngóc đầu nói: "Ngươi giết Tuấn Triết, ép mẹ nhảy lầu, ngươi không có tội chắc?"
"Bây giờ có giải thích với ngươi cũng chẳng có ý nghĩa gì!" Hứa Mặc cười đáp: "Thực ra, ta vẫn luôn tiếc nuối vì không thể tự tay giết chết Hứa Tuấn Triết! Nếu được làm lại, ta nhất định sẽ gặt đầu thằng đó xuống làm bóng đá! Còn ngươi, Hứa Mạn Ny, đến tận lúc này mà ngươi vẫn lợn chết không sợ nước sôi!"
"Thế thì không nói đến Tuấn Triết nữa! Còn mẹ thì sao? Đó là mẹ đẻ của ngươi đấy!" Hứa Mạn Ny vẫn không phục.
"Tạ Băng Diễm ấy hả?" Hứa Mặc cười nhạt: "Hay là, để bây giờ ta bắt bà ta đến đây đối chất nhé? Xem bà ta có dám thừa nhận mình là mẹ đẻ của ta không?"
"Ngươi. . ." Hứa Mạn Ny không nói được gì.
"Ta vẫn luôn cảm thấy bà ta nhảy lầu một lần thôi vẫn chưa đủ, phải nhảy thêm lần nữa mới được!" Hứa Mặc bật cười: "Nhưng đáng tiếc rằng, bây giờ bà ta trốn mất dạng rồi!"
"Ngươi muốn làm gì mẹ hả?" Hứa Mạn Ny nhìn chòng chọc vào hắn.
"Ta muốn làm gì, ngươi không cần phải biết! Hứa Mạn Ny, ta đã cho ngươi nhiều cơ hội rồi!" Hứa Mặc nói.
Nói xong, hắn đi về phía cô ta.
"Ngươi, ngươi muốn làm gì? Hứa Mặc, ngươi muốn giết ta sao? Ngươi muốn giết ta sao?" Hứa Mạn Ny thấy mình bị nâng lên, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ.
"Tạ Băng Diễm nhảy lầu nhưng không chết!" Hứa Mặc xách cô ta lên giống như xách một con gà con: "Trong lòng ta vẫn luôn cảm thấy tiếc nuối! Vì sao bà ta không chết chứ? Năm đó ta đã nói, ta sẽ nhìn bà ta trút hơi thở cuối cùng! Đáng tiếc thật! Bà ta lại sợ chết!"
"Ngươi, ngươi điên rồi sao? Ngươi thả ta ra! Á!" Hứa Mạn Ny thấy hắn lôi mình đến mép mái nhà, sắc mặt trắng bệch.
"Ngươi yên tâm! Sau khi giải quyết ngươi, ta sẽ giải quyết người nhà họ Hứa! Không ai chạy được đâu, cho dù bây giờ bọn họ có chạy ra nước ngoài cũng vô dụng! Ta sẽ giải quyết từng người một!" Hứa Mặc đi tới bên rìa, đặt Hứa Mạn Ny lên mái nhà bên cạnh.
Chân Hứa Mạn Ny chơi vơi, cô ta cúi đầu nhìn dưới chân, giật nảy cả mình.
"Hứa Mặc, không, ngươi không thể giết ta! Ngươi mau thả ta ra!"
"Vốn dĩ giết ngươi thế này sẽ làm bẩn tay ta! Cấp dưới và thư ký đều khuyên ta nên dùng cách khác! Bởi vì làm vậy sẽ sạch sẽ hơn! Nhưng ta không đồng ý! Bởi vì không cần phải như thế!" Hứa Mặc thấy cô ta điên cuồng giãy giụa, khóe miệng vẫn mang theo ý cười.
"Giết ngươi thế này, ta cảm thấy dễ chịu hơn nhiều! Hứa Mạn Ny, ta sẽ nhìn ngươi chết! Nhìn ngươi thịt nát xương tan! Ngươi yên tâm, ngươi tuyệt đối trốn không thoát đâu!"
"Ngươi điên rồi! Chị hai, ngươi mau cứu ta với! A a a, mau cứu ta!" Hứa Mạn Ny sợ hãi khóc lên.
"Hứa Mặc. . ." Hứa Tuyết Tuệ cũng giật nảy mình, vội vàng chạy tới quỳ xuống cầu khẩn: "Hứa Mặc, ngươi thả nó xuống đi! Dù gì nó cũng là chị ba của ngươi. . . Hu hu hu, Hứa Mặc!"
Hứa Mặc quay đầu nhìn chị ta: "Được xem ngươi quỳ rạp xuống cũng thú vị đấy! Giống như năm đó ở đồn cảnh sát, Hứa Đức Minh cũng quỳ xuống cầu xin ta như vậy! Nhưng không phải Hứa Tuấn Triết vẫn chết sao? Chính tay bọn họ giết!"
"Đó là chị ba của ngươi, Hứa Mặc, ngươi thả nó ra đi!" Hứa Tuyết Tuệ khóc rống lên, chỉ cảm thấy vô cùng hoảng sợ.
"Thế nhưng, từ xưa đến nay đâu có ai buông tha cho ta!" Hứa Mặc cười nhạt nhìn chị ta: "Hứa Tuyết Tuệ, từ xưa đến nay chưa có ai buông tha cho ta!"
Hứa Tuyết Tuệ ngạc nhiên.
Hứa Mặc quay đầu nhìn Hứa Mạn Ny: "Ngươi đến đoàn tụ với Hứa Tuấn Triết đi! Yên tâm, một khoảng thời gian nữa, ta sẽ tiễn Trần An Hùng xuống bầu bạn với ngươi! Biết đâu hai người có thể song túc song phi (*)!"
(*) Song túc song phi: Chỉ cặp nam nữ yêu đương thắm thiết không phân ly, tương đương với "chung giường chung chiếu", "như hình với bóng".
"Ngươi ngươi ngươi, thả ta ra. . ."
Lông tơ cả người Hứa Mạn Ny như sắp nổ tung, vô cùng hoảng sợ, bất chợt, cô ta phát ra tiếng thét chói tai cực kỳ sắc bén.
Hứa Mặc chậm rãi buông tay ra.
Hứa Mạn Ny điên cuồng muốn túm lấy tay Hứa Mặc, nhưng không thể túm được, cô ta từ từ bị buông ra, sau đó rơi xuống.
Ngay sau đó, tiếng thét chói tai vô cùng thê lương xuất hiện.
Hứa Tuyết Tuệ kinh hãi, vội vàng bổ nhào ra nhìn.
"Cô ta có thể học hỏi Tạ Băng Diễm!" Hứa Mặc quay đầu nói: "Đây là tầng mười lăm, nếu cô ta không chết, thì chính là mạng lớn! Nếu ngươi muốn nối bước, ta tuyệt đối sẽ không cản! Nói thật, ngươi cũng nên chết đi mới phải!"
“Hức!" Hứa Tuyết Tuệ lập tức che miệng lại, khóc lên.
Nhưng rất nhanh, phía dưới truyền đến tiếng vang rất lớn.
Hứa Mặc nghe xong, thản nhiên nói: "Xem ra! Cô ta không có vận may như vậy rồi!"
“Sao ngươi sao có thể làm thế?" Hứa Tuyết Tuệ hoảng sợ nhìn hắn.
Hứa Mặc bật cười: "Ngươi nên nói cho ta biết Hứa Uyển Đình ở đâu mới đúng? Bây giờ ta sẽ đến giết chị ta!"
Hứa Tuyết Tuệ nghe xong, bỗng nhiên kinh hãi, liên tục lui về sau mấy bước.