"Huống hồ, ta đang nắm giữ rất nhiều chứng cứ! Đúng là nhà họ Hứa xâm phạm đến không ít tài sản quốc gia, khiến tài sản quốc gia bị thâm hụt nặng nề! Các ngươi có chết một trăm lần cũng không đền bù nổi!" Hứa Mặc cười nói: "Về phần đống tài sản được truyền thừa của nhà họ Hứa, đối với ta không có chút giá trị nào! Các ngươi sẽ phải trả món nợ máu mà mình gây ra!"
Hứa Bác Hãn nhìn chòng chọc vào hắn, hô hấp dồn dập.
"Ngươi có nhìn thủng ta cũng vô dụng! Thông đồng với tư bản nước ngoài, đầu cơ trục lợi tài sản quốc gia, gây thâm hụt tài sản quốc gia! Hứa Bác Hãn, đây là chuyện do ngươi và Hứa Hồng Thái gây ra! Các ngươi có chết một trăm lần cũng không đền nổi món nợ này!"
"Ta chỉ vì nhà họ Hứa thôi!" Hứa Bác Hãn phẫn nộ thét lên.
"Thôi đi! Ngươi vì ham muốn ích kỷ của bản thân mình thì có! Ngươi tham lam, lòng tham lại không đáy! Vì nhà họ Hứa cái khỉ gì?" Hứa Mặc trào phúng nhìn ông ta: "Đúng là Hứa Đức Minh vô dụng, ông ta không giải quyết được ngươi! Nếu năm đó Hứa Đức Minh thật sự có bản lĩnh tranh giành vị trí gia chủ với ngươi, có khi ngươi đã tiễn ông ta xuống suối vàng rồi nhỉ?"
Hứa Bác Hãn không nói lời nào, trong mắt toàn là lửa giận.
"Đã bảo nhìn mãi cũng vô dụng mà!" Hứa Mặc cười nhạt, lấy trong túi áo ra một con dao, ném lên bàn: "Bây giờ ta cho ngươi hai lựa chọn! Thứ nhất, ngươi tự sát, ta xách đầu ngươi về cho Hứa Hồng Thái xem! Như vậy ngươi sẽ được chết thoải mái chút! Thứ hai, ta sẽ xử lý ngươi, có thể cách này sẽ đau lắm đấy!"
Hứa Bác Hãn nghe xong, ánh mắt lập tức tỏ ra hoảng sợ.
Hứa Mặc vui vẻ cười nhạo: "Hóa ra ngươi cũng sợ chết! Cũng phải thôi, bây giờ tất cả mọi người đều sợ chết! Ta nói cho ngươi biết, hiện tại Hứa An Ca đã chạy trốn ra nước ngoài, tiếp theo ta sẽ đi tìm anh ta! Ngoài Hứa An Ca, ngươi vẫn còn một đứa con gái và một đứa con trai nữa nhỉ, ta không ngại diệt cỏ tận gốc đâu! Cho nên, nếu ngươi tự sát, ta có thể cân nhắc bỏ qua cho hai đứa kia!"
Hứa Bác Hãn nghe xong, hô hấp càng thêm nặng nề.
"Ngươi không cần hoài nghi năng lực của ta! Đây là cơ hội cuối cùng rồi đấy!" Hứa Mặc nhàn nhạt mở miệng.
Hứa Bác Hãn không có lựa chọn.
Hứa Mặc có thể đến tận đây, kết cục của ông ta đã được định trước rồi.
Có lẽ ông ta còn muốn đào tẩu, nghĩ ra vài âm mưu quỷ kế, nhưng điều đó vô nghĩa khi đối mặt với quyền lực tuyệt đối.
Thế nên.
Ông ta chỉ có thể cầm dao lên.
"Ngoại trừ Hứa An Ca, để những người khác ra nước ngoài hết đi, vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt ta! Bằng không, ngày chết của bọn họ sẽ đến!"
Hứa Bác Hãn nhìn con dao trong tay, mặt xám như tro tàn.
. . .
Hứa Mặc lấy đầu ông ta xuống, cho vào bao tải mang đi.
Đầu của Hứa Bác Hãn rất quan trọng, phải cho đám người Hứa Hồng Thái xem.
Cả Hứa Đức Minh nữa.
Chuyện tới ngày hôm nay, trong lòng Hứa Mặc đã không còn bất kỳ oán hận gì.
Hắn đối xử với Hứa Đức Minh không khác gì một người xa lạ.
Chẳng ai đem lòng oán giận một người xa lạ, thế nên sau khi tìm thấy Hứa Đức Minh, Hứa Mặc sẽ đánh cho ông ta tỉnh, sau đó mở bao ra, dốc đầu Hứa Bác Hãn xuống.
Hứa Đức Minh mơ hồ mở to mắt nhìn Hứa Mặc, trong lòng sung sướng, vừa định hô hoán, nhưng lại trông thấy đầu Hứa Bác Hãn.
"A?"
Ông ta sợ hãi kêu lên, như thể hồn phi phách tán.
Thấy ông ta hoảng hốt như thế, Hứa Mặc vui vẻ, có chút cạn lời.
"Chỉ mang đến cho ngươi xem chút thôi mà!" Hứa Mặc cười nói: "Còn nữa, Hứa Mạn Ny chết rồi! Cô ta nhảy lầu tự sát! Ngươi mau liên hệ Hứa Tuyết Tuệ nhặt xác cho Hứa Mạn Ny đi! Có khi ngã thành thịt nát rồi đấy!"
"Hứa Mặc, ngươi ngươi ngươi. . ." Toàn thân Hứa Đức Minh run rẩy.
"Đây là đầu của Hứa Bác Hãn! Ông ta không cần thiết phải sống nữa rồi! Cho ngươi xem xong, ta sẽ mang đến cho Hứa Hồng Thái xem!" Hứa Mặc mỉm cười: "Sau hôm nay, chắc hẳn nhà họ Hứa sẽ có rất nhiều người chết! Ta sẽ cố gắng thu dọn sạch sẽ nhất có thể!"
"Ngươi, ngươi đến nhà giam?"
"Phải!" Hứa Mặc cười nhạt: "Bây giờ ngươi đã tỉnh rượu chưa? Tỉnh rồi thì mau đi nhặt xác cho Hứa Mạn Ny đi, thông báo cho những người khác nữa!"
Đối với Hứa Đức Minh, chuyện Hứa Bác Hãn bị giết là một chuyện hết sức kinh khủng.
Nhất là khi được chứng kiến tận mắt.
Lông tơ trên người ông ta như sắp nổ tung.
Trong lòng Hứa Đức Minh thực chất vô cùng sùng bái anh trai, trước kia đúng là Hứa Bác Hãn rất lợi hại, quản lý nhà họ Hứa ngay ngắn rõ ràng.
Năm đó tranh giành vị trí gia chủ, nói là tranh giành, nhưng thật ra là Hứa Bác Hãn đơn phương đè bẹp Hứa Đức Minh, ông ta hoàn toàn không có sức đánh trả, thậm chí ngay cả vợ chồng Hứa Hồng Thái cũng không ủng hộ ông ta.
Cuối cùng, bọn họ đuổi Hứa Đức Minh đến thành phố Hạ Hải, tránh khiến hai người anh em bất hòa.
Đối với Hứa Bác Hãn, Hứa Đức Minh vừa sợ hãi vừa sùng bái, nhưng bây giờ, người anh ấy đã chết trước mặt ông ta.
Chuyện này khác hẳn với việc giết Hứa Tuấn Triết ở đồn cảnh sát năm đó.
Khi ấy ở đồn cảnh sát, ông ta bị kích thích, không thể chấp nhận sự thật Hứa Tuấn Triết không phải con mình, cộng thêm Hứa Mặc và Tạ Băng Diễm ở bên cạnh, mới khiến ông ta phẫn nộ xuống tay.