Sau khi giết cậu con trai Hứa Tuấn Triết yêu dấu, Hứa Đức Minh gặp ác mộng mấy ngày liền, tinh thần bị tổn thương nghiêm trọng, vẫn luôn uể oải suy sụp.
Mãi tới ngày hôm nay, ông ta vẫn chưa thể khôi phục lại.
Bây giờ, trạng thái của Hứa Đức Minh càng thêm nghiêm trọng, toàn thân run lẩy bẩy, bờ môi trắng bệch, run rẩy không thôi.
Nghe tới chuyện Hứa Mặc bảo mình đi nhặt xác cho Hứa Mạn Ny, Hứa Đức Minh lập tức sợ hãi kêu một tiếng, sau đó chạy ra ngoài.
Dáng vẻ điên điên khùng khùng, không biết có xảy ra vấn đề hay không.
Hứa Mặc thấy vậy cũng không để tâm, cất đầu Hứa Bác Hãn rồi ra ngoài.
"Hứa Mặc!"
Vừa định ra ngoài, bỗng nhiên, một người phụ nữ xông đến ngăn cản hắn.
Hứa Mặc nhìn thoáng qua, không phải Hứa Sơ Ảnh thì là ai? Không ngờ cô ta cũng đến đây.
Hứa Mặc phớt lờ cô ta, định bỏ qua cho mấy người họ, thế mà Hứa Sơ Ảnh lại tới ngăn cản, không cho hắn đi.
Dường như Hứa Sơ Ảnh đã biết tin Hứa Mạn Ny chết, cô ta ứa nước mắt, giang hai tay chặn đường Hứa Mặc.
"Ngươi nghe ta nói mấy câu đã! Chị ba. . . Chết rồi đúng không?" Hứa Sơ Ảnh vừa khóc vừa mở miệng.
Hứa Mặc nhún vai: "Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đúng là thế! Trừ khi cô ta biết bay!"
"Thế thì giết cả ta luôn đi!" Hứa Sơ Ảnh mở miệng.
Hứa Mặc hơi lườm cô ta một cái.
"Ngươi muốn đi tìm mẹ đúng không?" Hứa Sơ Ảnh tiếp tục khóc nói.
Hứa Mặc im lặng một hồi, đáp: "Ta vốn định gặt đầu Hứa Mạn Ny xuống cho bà ta xem! Nhưng bà ta lại không có ở Tứ Xuyên, đành chịu thôi!"
"Ngươi. . ."
"Nói mới nhớ, để Hứa Mạn Ny chết như vậy đúng là dễ dàng cho cô ta!" Hứa Mặc nói.
"Vậy chúng ta thì sao?" Hứa Sơ Ảnh nhìn hắn.
"Bác sĩ Tiểu Hứa à, không sao đâu!" Hứa Mặc cười nói: "Ta đã giết hàng trăm người rồi, bây giờ thêm một người hay thiếu một người cũng chẳng có ý nghĩa gì! Đúng rồi, vừa nãy Hứa Đức Minh ra ngoài, hình như ông ta điên rồi, tốt nhất là ngươi nên đi tìm ông ta!"
"Ngươi làm gì bố?" Hứa Sơ Ảnh vội vàng hỏi.
"Ây! Sau khi nhìn thấy đầu Hứa Bác Hãn, ông ta bị kích thích mạnh, sau đó phát điên!" Hứa Mặc huơ bao tải trong tay, một cái đầu lăn xuống.
"A?" Hứa Sơ Ảnh không ngờ trong tay Hứa Mặc có đầu người, cô ta hãi hùng kêu lên một tiếng, hoảng sợ vô cùng.
"Đừng sợ!" Hứa Mặc bật cười, chỉnh lại đầu Hứa Bác Hãn: “Mắt ông ta vẫn mở, chắc là chết không nhắm mắt! Thật ra ta không hề giết ông ta, ông ta tự sát đấy!”
Hứa Sơ Ảnh thấy vậy, cả người run lẩy bẩy.
"Ông ta là người nhà của ngươi, cho nên dù ông ta chết không nhắm mắt, bị ông ta nhìn một tí cũng có sao đâu!" Hứa Mặc cười nhạt nhìn cô ta: "Chắc ngươi sẽ không phát điên đâu nhỉ?"
"Ngươi thật sự muốn đuổi cùng giết tận nhà họ Hứa sao? Không thể giải quyết bằng cách khác à?" Hứa Sơ Ảnh chỉ cảm thấy hoảng sợ, cổ họng khô khốc.
"Không còn cách nào đâu, bác sĩ Tiểu Hứa! Ta đã nghĩ tới rất nhiều khả năng! Nhưng hiện tại đây là cách duy nhất!" Hứa Mặc mỉm cười: "Ngươi biết đấy! Ta có rất nhiều bạn bè, người chung phe, ta sợ bọn họ cũng gặp nguy hiểm, cho nên lần này phải ra tay trực tiếp!"
Hứa Sơ Ảnh nhìn cái bao trong tay hắn theo bản năng, máu đang nhỏ giọt, vội vàng lui về sau mấy bước.
"Bác sĩ Tiểu Hứa, ngươi là bác sĩ, thường thấy người chết, cho nên sẽ không sợ đâu nhỉ! Chờ gặp được Hứa Hồng Thái, ta sẽ giúp lão ta nhắm mắt!" Hứa Mặc mỉm cười nói.
Hứa Sơ Ảnh thấy hắn vẫn còn cười được, trong lòng càng thêm sợ hãi: "Hứa Mặc, ta, chúng ta có lỗi với ngươi, chúng ta có lỗi với ngươi! Hu hu hu. . ."
Hứa Mặc vui vẻ đáp: "Không cần phải xin lỗi đâu! Dù sao cũng chỉ muốn lừa phỉnh ta, chẳng khác gì Hứa Uyển Đình!"
"Thật ra chị cả cũng rất hối hận. . ."
"Đừng nói nữa!" Hứa Mặc ngắt lời: "Nếu ngươi còn tiếp tục nói vậy, ta sẽ xách đầu Hứa Bác Hãn đi tìm chị ta! Dù cho chị ta có trốn ở trong khe núi nào, ta đều có thể tìm thấy! Ngươi nên khuyên chị ta trốn cho kỹ vào! Bằng không, một khi bị ta tìm ra thật, chị ta tuyệt đối không có quả ngon để ăn đâu!"
Hứa Sơ Ảnh nghe xong, sợ đến xanh mặt.
Cô ta sợ Hứa Mặc sẽ giết chị cả thật.
Dù sao Hứa Mạn Ny đã bị giết rồi.
"Ta đi đây! Ngươi mau đi tìm Hứa Đức Minh đi! Nói không chừng, ông ta đã phát điên thật rồi!" Hứa Mặc mỉm cười, sau đó nhanh chóng rời đi.
"Ngươi không giết ta sao?" Thấy hắn rời đi, Hứa Sơ Ảnh vội vàng nói.
Hứa Mặc quay đầu nhìn cô ta: "Sau này có cơ hội ta sẽ ra tay! Chí ít là bây giờ. . . Ta cảm thấy tội của ngươi chưa đáng chết!"
"Ngươi. . ."
"Về phần Hứa Bác Hãn, thật ra không phải do ta giết! Là ông ta tự sát! Ta chỉ cắt đầu ông ta thôi!" Hứa Mặc cười nói.
Nói xong, hắn vung tay về phía Hứa Sơ Ảnh.
"Đi đi!"
Tội của cô ta chưa đáng chết?