favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Tình Thân Đến Muộn Như Cỏ Rác, Ta Bỏ Nhà Đi Ngươi Khóc Cái Gì?
  3. Chương 795: Đúng Rồi! Đây Là Đầu Của Hứa Bác Hãn! (2)

Chương 795: Đúng Rồi! Đây Là Đầu Của Hứa Bác Hãn! (2)

Có thể nhìn thấy bóng dáng của Hứa Thiên Thành trên người anh ta, tuổi tác xêm xêm Hứa Mặc.

Nói không chừng là một cậu ấm dốt nát, bằng không đã chẳng dám cầm súng.

Chắc hẳn Hứa Hồng Thái không để tâm đến anh ta, nên anh ta tự mình quyết định, Hứa Mặc đi qua nhìn một cái, mặt mũi người kia tràn đầy hoảng sợ, giãy dụa muốn lấy súng ra bắn.

Hứa Mặc khẽ thở dài, cho anh ta một bàn tay.

Hiện giờ sức lực của hắn rất lớn, người bình thường một bàn tay là đủ rồi.

Đầu người nọ xoay tròn 360 độ, sau đó Hứa Mặc nhấc chân tiếp tục đi vào trong nhà.

"Ta biết các ngươi đang ở bên trong! Tốt nhất là tự bật đèn lên, để ta có thể thấy rõ hơn chút!" Hứa Mặc nhàn nhạt mở miệng.

"Chắc các ngươi cũng không muốn ta giết vào trong đâu nhỉ!"

Nghe Hứa Mặc nói vậy, mấy hơi thở bên trong lập tức trở nên nặng nề hơn rất nhiều.

"Đúng rồi! Tên vừa mới nổ súng đã chết! Anh ta tên gì vậy? Mặt mũi trông lạ lắm, là con trai của Hứa Thiên Thành sao? Hay con trai của người nào khác?" Hứa Mặc vừa đi vừa cười nói: "Trông có vẻ tức tối lắm, dường như muốn nhân lúc trời tối giải quyết ta! Ngay cả súng cũng lấy ra, đần độn y sì Hứa An Khang năm đó! Nhưng đáng tiếc, nếu là nửa năm trước, có lẽ anh ta đã giết được ta rồi!"

Hứa Mặc đi vào đại sảnh nhà họ Hứa.

Nơi này chìm trong đêm tối, không có bất kỳ ánh đèn nào.

Có hai người đang ngồi ở phía đại sảnh.

Hứa Mặc nhìn qua, không phải Hứa Hồng Thái và Hứa Đại Minh thì là ai?

Chỉ có hai người bọn họ ở đây, những người khác đã biến mất.

"Tách!"

Một ngọn đèn dầu được thắp sáng, không thể tưởng tượng nổi ở thời đại này vẫn còn người dùng đèn dầu.

Trước kia, Hứa Hồng Thái là người từng trải qua mưa to gió lớn, bị thương trên chiến trường, lúc còn trẻ đã đi qua không biết bao nhiêu núi thây biển máu.

Ông ta dẫn dắt nhà họ Hứa đi lên, được xưng là niềm kiêu hãnh của nhà họ Hứa.

Trước đây Hứa Mặc từng nghe chuyện xưa của ông ta ở thành phố Hạ Hải.

Khi đó, hắn vừa mới trở lại nhà họ Hứa, chợt nghe nói mình có một người ông nội, lại còn là người kiệt xuất, lúc ấy hắn vừa kinh ngạc vừa tự hào.

Lúc trước, Hứa Mặc đã nhiều lần muốn gặp ông ta.

Nhưng đáng tiếc, số lần ông ta đến thành phố Hạ Hải chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Hứa Mặc trở về nhà họ Hứa bốn năm mới chỉ được gặp ông nội có một lần, hơn nữa còn phải nhìn từ phía xa.

Bắt đầu từ khi đó, Hứa Mặc không còn nhìn thấy Hứa Hồng Thái nữa, ngoại trừ hai năm trước trở về nhà họ Hứa.

Lần đó, thực chất hắn mang theo chờ mong rất lớn trở về, cho rằng Hứa Hồng Thái sẽ làm chủ mọi chuyện.

Nhưng thật đáng tiếc, Hứa Mặc phải thất vọng rồi.

So với gia đình Hứa Bác Hãn, Hứa Đức Minh chẳng là cái thá gì trong mắt Hứa Hồng Thái.

Kể từ đó, Hứa Mặc biết nguyên nhân bắt nguồn từ đây.

Sau khi đèn đuốc được thắp sáng, gương mặt của Hứa Hồng Thái và Hứa Đại Minh hiện ra.

Hai người đều vô cùng nghiêm túc.

Hứa Mặc kéo một người, trong tay xách theo bao tải, hắn ném người bên tay phải về phía trước, hỏi: "Người này là ai? Ta thấy quen lắm nha, nhưng không nhớ nổi tên! Chắc là con chó con mèo nào đấy ở nhà họ Hứa, rất can đảm!"

Hứa Hồng Thái và Hứa Đại Minh trông thấy, sắc mặt trắng bệch.

"Anh ta có chút bản lĩnh đấy! Không biết móc đâu ra súng! Đúng lúc ta muốn thu thập thêm mấy cái đầu nên kéo anh ta theo!" Hứa Mặc ném thi thể sang một bên, sau đó không chút hoang mang bước về phía hàng ghế bên cạnh.

Hắn dùng một tay nhấc ghế đặt trước mặt Hứa Hồng Thái và Hứa Đại Minh.

Sau đó ngồi xuống.

"Các ngươi sẽ không trách ta chứ?"

Hứa Hồng Thái và Hứa Đại Minh đều hít sâu một hơi.

Trong đó, mặt mũi Hứa Đại Minh cực kỳ khó coi mở miệng: "Hứa Mặc, chúng ta đã đánh giá thấp ngươi rồi!"

Hứa Mặc lắc đầu nhìn ông ta: "Không đâu! Thật ra các ngươi không đánh giá sai! Nếu ta là người bình thường, e rằng chiêu này của các ngươi đã đẩy ta vào cảnh ngàn cân treo sợi tóc! Thậm chí có thể nói là thập tử nhất sinh! Nhưng có rất nhiều chuyện các ngươi không ngờ tới! Các ngươi độc ác hơn ta nhiều!"

"Hứa Mặc. . ." Hứa Đại Minh muốn tiếp tục mở miệng.

Nhưng Hứa Mặc không cho ông ta cơ hội: "Đã là cáo già ắt có chỗ hơn người! Cho dù những người khác muốn xử lý các ngươi, e rằng sẽ phải bỏ ra cái giá khổng lồ! Kể cả ta, rất nhiều người cảnh cáo ta không nên làm bung bét mọi chuyện, không thể gây ra ảnh hưởng quá xấu! Cho nên ta chỉ có thể ậm ừ lén lút tới!"

"Đúng rồi! Đây là đầu của Hứa Bác Hãn! Các ngươi nhìn xem!"

"Đáng tiếc, năm đó Hứa An Khang chết ta lại không lấy đầu anh ta xuống!"

"Khi đó ta cảm thấy dùng cách khác cũng được, không cần phải tự mình ra tay, mượn đao giết người càng có lời hơn! Lúc ấy ta cũng chưa có thực lực như bây giờ!"

Chương trướcChương tiếp