favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
  3. Chương 2123

Chương 2123

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Đương nhiên là thật rồi, tôi cần gì phải lừa ông chứ.”

Vương Trọng Vân khẽ cười nói: “Ông cũng không cần phải suy nghĩ kỹ thế đâu, ông đã bế quan hơn một trăm năm rồi, đừng nói là ông có chắt trai, ngay cả con trai của ông Tô Kiền Khôn cũng đã có cả chắt trai rồi.”

“Ha ha ha.”

Tô Vô Kỵ nghe được tin này, vô cùng vui vẻ cười to: “Thằng nhóc Kiền Khôn đó, thường ngày ăn nhậu hưởng lạc, chơi bời lêu lổng, không có chí tiến thủ, không học vấn không nghề nghiệp, không cầu tiến bộ, không đứng đắn, chẳng ra ngô ra khoai gì cả, nói chung là rất không đâu vào đâu cả, không ngờ lại có thể làm cho nhà họ Tô con đàn cháu đống sung túc như vậy, tốt lắm, tốt lắm.”

“Ông đánh giá con trai của mình như vậy có phải là có hơi quá đáng rồi không.” Vương Trọng Vân vừa vuốt bộ râu vừa cười nói.

“Có gì mà quá đáng, không hề quá đáng chút nào.”

Tô Vô Kỵ nói một cách nghiêm túc: “Tôi đây cũng coi như là coi trọng nó rồi, ông không biết đó chứ, lúc đó Chuẩn Đế không đến, cổ võ suy tàn, hệ thống tu chân vì xuất hiện Điềm Xấu mà gián đoạn, tôi ở cảnh giới Kết Đan đỉnh phong đã có thể áp chế được trái đất.”

“Lúc đó, tôi nở mày nở mặt vô cùng, bao nhiêu người tìm đến cửa thỉnh giáo, khiêm tốn muốn học tập ở tôi để có thể nâng cao thực lực của mình.”

Tô Vô Kỵ nói tiếp: “Nhưng thằng con trai ruột Tô Kiền Khôn lại chính là một đứa ngu ngốc, vậy mà lại chán ghét việc tu luyện, cả ngày chỉ biết ăn chơi chờ chết, tức chết không chứ.”

“Ha ha ha.”

Vương Trọng Vân khẽ cười nói: “Chẳng trách trước đây ông lại tỏ ý ra hiệu cho Tây Môn Phong Vân, giật dây các tông phái võ thuật lớn, bao vây tấn công núi Côn Luân, chắc hẳn chính là vì để bức ép Tô Kiền Khôn đúng chứ.”

“Ừ.”

Tô Vô Kỵ cũng không giấu diếm mà gật đầu nói: “Nếu như không làm như vậy, nó chỉ biết ham muốn hưởng lạc, làm sao mà có thành tựu nào được chứ.”

“Người ta nói rằng cường đại mạnh mẽ không quá ba thế hệ, tôi cũng không muốn để nhà họ Tô hủy ở đời thứ hai được.”

“À đúng rồi, hiện giờ thực lực của Tô Kiền Khôn thế nào rồi, đã bước vào hệ thống tu chân hay là còn ở hệ thống võ thuật?” Tô Vô Kỵ hỏi thăm.

“Trước kia là hệ thống võ thuật, sau này đã đổi thành tu chân rồi, khoảng thời gian trước đó đã thành công đến Trúc Cơ.”

Vương Trọng Vân nói tiếp: “Chẳng qua là, con trai của Tô Kiền Khôn là Tô Thần Binh, cũng chính là cháu trai của ông, cậu ta rất giỏi đấy, ngay ngày hôm qua đã hoàn thành nghiền nát Kim Đan lần đầu tiên, đã là cảnh giới Giả Đan nhất chuyển rồi.”

“Ha ha ha.”

Chương trướcChương tiếp