favicon-ttlTàng Thư Lâu
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Thể loại
  • Mới cập nhật
favicon-ttlTàng Thư Lâu

Nền tảng số 1 dành cho những độc giả yêu thích thể loại truyện Nam Chủ

Điều hướng

Trang chủDanh sách truyệnTruyện mới cập nhậtThể loại truyện

Hỗ trợ

Chat với chúng tôiFAQ

Người dùng phải tuân thủ đầy đủ mọi quy định pháp luật và quy định quốc gia khi chia sẻ nội dung trên nền tảng. Bất kỳ bài viết, hình ảnh hay bình luận nào vi phạm thuần phong mỹ tục, chứa nội dung bạo lực hoặc không hợp pháp sẽ bị xóa bỏ ngay lập tức. Mọi quyền sở hữu trí tuệ đối với tiểu thuyết, bài bình luận, ảnh hoặc tư liệu khác trên trang này đều thuộc về tác giả gốc. Nền tảng chỉ đóng vai trò làm công cụ lưu trữ và hiển thị—mọi nội dung đều do người dùng tải lên. Trong trường hợp có đơn khiếu nại liên quan đến bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào, chúng tôi sẽ phối hợp xác minh và gỡ bỏ nội dung vi phạm ngay khi nhận được yêu cầu.

© 2025 TangThuLau. All rights reserved.

Made with by Tàng Thư Lâu
  1. Trang chủ
  2. Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
  3. Chương 2170

Chương 2170

Tình hình vết thương sao?

Giả vờ á?

Ông cố nội nhà mày nữa, đồ điên, ông đây bị thương thật sự, tức sắp chết đến nơi rồi đây này!

Sau khi Vương Dương Minh nghe được lời nói của Tô Vô Kỵ, sắc mặt tái nhợt lúc ban đầu bỗng xám xịt lại.

Cảm thấy khó chịu.

Bây giờ Vương Dương Minh cảm thất rất khó chịu, không chỉ cơ thể cảm thấy khó chịu, mà trong lòng còn cảm thấy khó chịu hơn.

Ông ta bỏ ra cái giá lớn như vậy, thậm chí còn không tiếc sử dụng đến chiêu đạo đức, suýt chút nữa thì nổ tung cả người, chỉ vì muốn lừa một khoản vật tư tu luyện của Tô Vô Kỵ.

Nhưng ai ngờ, lại bị Tô Vô Kỵ nhìn thấu, trộm gà không được lại còn mất thêm nắm gạo nữa chứ.

"Anh Vương huynh, vết thương này của anh ý như thật ấy, tôi thật lòng muốn học hỏi."

Tô Vô Kỵ nói một cách nghiêm túc: "Nếu anh có thể dạy cho tôi vài chiêu, thì tôi sẽ suy nghĩ cho anh mấy cây thuốc, coi như là học phí, anhthấy thế nào?"

"Học ông nội ông ấy.!"

Vương Dương Minh không nhịn được cơn tức giận mà chửi ầm ĩ hết lên, nghiến răng nói: "Ông đây bị thương thật sự, anh bị mù à, khụ khụ… Tức chết tôi mất!"

"Được rồi, anh Vương, tôi biết anh đang tính toán gì rồi, diễn kịch cũng không có tác dụng gì đâu." Tô Vô Kỵ nói.

"Khốn nạn!"

Vương Dương Minh tức quá hóa giận, thành thực nói: "Tôi đây vì lừa anh, trước khi anh đến, bản thân tôi đã tự đánh mình, bây giờ tôi sắp ợ ra hơi rồi đây này!"

"Tô Vô Kỵ, nếu anh có chút lương tâm, thì hãy đưa cho tôi cây thuốc năm vạn năm, để cho tôi hồi phục vết thương đi."

"Tự đánh mình sao?"

Tô Vô Kỵ nghe thấy vậy, bỗng cười thành tiếng: "Ha ha ha, anh Vương, anh ngầu thật đấy, đến cả bản thân mình mà cũng dám đánh, tôi phục, tôi khâm phục."

"Đừng nói nhiều nữa, mau đưa thuốc cho tôi, nếu không tôi sẽ chết thật đấy, khụ khụ…. Nhanh lên." Vương Dương Minh yếu ớt nói.

Đan dược lúc trước ông ta ăn, tuy có thể trị khỏi bệnh cho ông ta, nhưng lại vô cùng hiếm, bây giờ chỉ còn lại một viên thôi.

Chương trướcChương tiếp