Nhìn đoạn kiều không ngừng sụp đổ, lúc này Thạch Phong mới có chút hiểu được độ khó của khảo nghiệm này là độ khó.
Trước tiên không nói là dựng cầu, chỉ là muốn duy trì đoạn kiều không tán loạn đã chính là một chuyện cực kỳ khó khăn.
Cái gì mà hạn chế thời gian ba ngày, căn bản là không cho hắn thời gian dựng cầu, mà là thời gian muốn hắn có thể ổn định đoạn kiều có thể không tán loạn.
Mà ngay khi Thạch Phong đang gian nan duy trì đoạn kiều không tán loạn, trong sương mù dày đặc ở xa xa, một hư ảnh cự long cao lớn ngàn mét đang bồng bềnh trong không trung lẳng lặng nhìn tất cả.
- Sự nắm giữ đối với ma lực quá ngây thơ, đừng nói muốn ở trên đoạn kiều thời gian ba ngày, sợ rằng ngay cả ba tiếng cũng không được.
Hư ảnh cự long nhìn sự nắm giữ của Thạch Phong đối với ma lực, không khỏi lắc đầu, lập tức hai cánh chấn động, triệt để biến mất trong sương mù dày đặc, vô thanh vô tức.
Chỉ thấy thời gian từng chút trôi qua, đoạn kiều vốn đạt tới hơn hai mươi mét, lúc này đã còn lại không đến 50%, hơn nữa tốc độ tán loạn vẫn theo đoạn kiều càng lúc càng nhỏ, mà càng lúc càng nhanh.
- Không được, cứ tiếp tục như vậy, sợ rằng không cần nửa tiếng, toàn bộ đoạn kiều sẽ hoàn toàn tán loạn, trước hết phải nghĩ biện pháp ổn định một bộ phận nhỏ đoạn kiều mới được.
Thạch Phong đối với đoạn kiều đang tán loạn cũng vô cùng đau đầu, lập tức lựa chọn từ bỏ nắm giữ toàn bộ đoạn kiều, mà là chỉ duy trì đoạn kiều ở phạm vi hai mét chung quanh, về phần nơi khác thì không quản nữa.
Đoạn kiều phạm vi hai mét, đã là cực hạn của ma lực trạng thái rắn hắn có thể miễn cưỡng điều khiển này, khống chế ma lực trạng thái rắn ở nhiều nơi hơn sẽ biến thành rất khó.
Tất cả đúng như Thạch Phong đoán, không đến hai mươi phút, đoạn kiều không nắm giữ cũng triệt để tán loạn, chỉ còn lại phạm vi hai mét chung quanh dưới chân là còn tương đối vững chắc, nhưng vẫn đang tán loạn từng chút một.
- Đúng là quái thật.
Thạch Phong nhìn đoạn kiều tốc độ tán loạn giảm xuống trên diện rộng, trong lòng đầy kinh ngạc,
- Rõ ràng ma lực khống chế đoạn kiều lúc trước đã sớm biến mất, nhưng khi mới biến mất, tốc độ tán loạn của đoạn kiều lúc đó so với đoạn kiều hiện tại ta nắm giữ thì chậm hơn, sau đó mới dần dần càng lúc càng nhanh.
- Vì sao hiện tại ta rót nhập ma vào cho đoạn kiều, để khống chế sự vận chuyển của những ma lực trạng thái rắn này, ngược lại không bằng nắm giữ ma lực lúc ban đầu đoạn kiều mất đi?
Lúc trước đoạn kiều tán loạn, Thạch Phong còn tưởng rằng là tuyên bố khảo nghiệm bắt đầu, là một loại thiết lập thời gian hắn phải rơi vào trong bóng tối.
Có điều theo hắn không ngừng khống chế ma lực trạng thái rắn, mới hiểu được căn bản không phải là như vậy, theo chỉ đơn thuần là mất đi ma lực nắm giữ, những ma lực trạng thái rắn đó cũng tự nhiên trở về bộ dạng vốn có mà thôi.
- Chẳng lẽ là bởi vì cách khống chế của ta có vấn đề?
Trong lòng Thạch Phong cũng không khỏi dâng lên nghi vấn như vậy, lập tức lại lắc đầu,
- Không đúng! Ta chỉ là dựa theo cấu thành ma lực của đoạn kiều để khống chế duy trì, phương pháp khống chế chắc không có vấn đề, bằng không đoạn kiều đã sớm sụp đổ rồi, cũng không thể miễn cưỡng duy trì như hiện tại.
Cấu thành ma lực cũng giống như ma pháp trận, nếu không dùng phương pháp khống chế chính xác để khống chế, ma pháp trận căn bản sẽ không khởi động được, cấu thành ma lực cũng vậy, thậm chí dùng phương pháp sai lầm để khống chế, ngược lại sẽ mang tới hiệu quả ngược, khiến khung sườn vốn có trong nháy mắt sẽ vỡ nứt, so với ma pháp trận thì chính là yếu ớt hơn nhiều.
Đối với vấn đề này, Thạch Phong cũng không ngừng suy nghĩ mình rốt cuộc làm sai ở đâu, mới dẫn tới không thể ngăn cản đoạn kiều tán loạn.
Mà trong không gian tràn ngập Vĩnh hằng chi khí, tư duy của Thạch Phong cũng tỉnh táo và sinh động chưa từng có, vô số linh cảm bùng nổ, lại dùng các loại thị giác để cân nhắc vấn đề.
Mắt thấy đoạn kiều chỉ còn lại không gian không đến một mét, Thạch Phong đang si ngốc nhìn ma lực trạng thái rắn đã tán loạn thành bộ dạng nguyên bản, mắt lập tức sáng rực lên.
- Thì ra là thế, cách làm đối với ma lực của ta trước kia từ ban đầu đã sai rồi, ta không nên cường hành nắm giữ ma lực, bất kể là ma lực của bản thân, hay là khống chế ma lực ngoại giới, đều nên là đi dẫn dắt những ma lực này, cường hành nắm giữ tất nhiên có thể mang tới tác dụng nhất định, nhưng nguyên tố ma pháp vốn có quy tắc vận chuyển của mình, ta cường hành điều động chúng, không chỉ phí sức, còn có thể sinh ra các loại xung đột với ma lực của bản thân ta.
Nghĩ đến đây, Thạch Phong cũng lập tức bắt đầu thử dẫn dắt ma lực của bản thân, không cường hành điều động ma lực của bản thân để nắm giữ ma lực ngoại giới nữa.
Có điều dẫn dắt so với tưởng tượng của Thạch Phong còn khó hơn nhiều.
Bởi vì ma lực chia làm các loại nguyên tố ma pháp, không phải đơn thuần chỉ có một loại, ma lực của bản thân hắn cũng vậy, không phải chỉ có một loại nguyên tố ma pháp cấu thành, mà là có rất nhiều nguyên tố ma pháp cùng tổ hợp cấu thành.
Muốn dẫn dắt nguyên tố ma pháp khác nhau cùng làm một chuyện, căn bản là không thể.
Nói cách khác phải tế hóa ma lực của bản thân, tế hóa thành các loại nguyên tố ma pháp, khiến nguyên tố ma pháp khác nhau đi làm chuyện khác nhau.
Vốn tế hóa ma lực như vậy cần tiêu hao một lượng lớn thời gian để lần lượt thử, bởi vì lượng công việc trong đây không nhỏ, hơn nữa tất cả nguyên tố ma pháp đều cần ở cùng một chỗ, cần người chơi tự mình tiến hành phân chia, chỉ là công tác phân chia này đã đủ để khiến vô số người chơi cao thủ tuyệt vọng.