Chỉ thị của Bên trên bọn họ là rất đơn giản, chính là dù hiện tại không đối địch với Linh Dực, về phần những dong binh nhàn tản đó bọn họ cũng không quản được, tất nhiên không thể trách bọn họ thất trách.
Lập tức Phỉ Diệp dẫn theo thành viên trong công hội trực tiếp lui sang một bên, không tham gia vào chuyện nơi này nữa.
- Tốt.
Ưng Chuẩn nhìn đám người Phỉ Diệp đã đi xa, cũng mỉm cười,
- Các huynh đệ, lên đi. Đừng để Khải Uyên đoàn trưởng của chúng ta cảm thấy quá khó coi.
Ngay tức khắc hơn trăm cao thủ nhàn tản ở đây đều mỉm cười, không có hảo ý đều không có hảo ý nhìn về phía đám người Thạch Phong.
- Mấy vị huynh đệ này, các ngươi cũng đừng trách chúng ta, chúng ta cũng là vì cuộc sống bức bách, vì chúng ta, phiền các ngươi ủy khuất một chút.
Ưng Chuẩn nhìn bảy người Thạch Phong, cũng liếm liếm khóe miệng, trong ánh mắt đầy sát ý.
- Phiền?
Thạch Phong cũng mỉm cười,
- Xem ra hình như các ngươi lầm một việc rồi.
- Lầm một việc?
Ưng Chuẩn có chút kỳ quái nhìn Thạch Phong, tuy hắn cũng cảm thấy Thạch Phong có chút không thích hợp, rõ ràng bị ma pháp trận cấp đại sư áp chế, lại bị hơn trăm chiến lực bậc bốn bao vây, lại vẫn bình tĩnh tới thần kỳ,
- Lầm việc gì?
- Đó chính là ai là thợ săn, ai là con mồi.
Thạch Phong nói xong trực tiếp triển khai nhất niệm thành giới, trong nháy mắt bao phủ phạm vi hai ngàn hai ngàn chung quanh, khiến áp chế của kết giới ma pháp khủng bố đã không còn sót lại chút gì, lờ mờ có thế sụp đổ.
- Nhất niệm thành giới?
- Sao có thể như vậy được!
Yên Vân Thập Lục Mộng cảm nhận được không gian đã không còn cách cảm giác áp bức, còn có tấm chắn ma pháp lờ mờ có chút sụp đổ, không khỏi há to miệng, hoàn toàn không thể tin được đây là sự thật.
Nghề nghiệp bậc bốn chỉ là muốn nắm giữ Ma Pháp Lĩnh Vực, đã rất không dễ dàng, phàm là người có thể nắm giữ, đều tuyệt đối là cường giả trong nghề nghiệp bậc bốn.
Mà nhất niệm thành giới, đó là thứ mà nghề nghiệp bậc năm cũng khó nắm giữ.
Phàm là nắm giữ được, có thể khiến quanh người tự thành một tiểu thế giới nhỏ yếu, so với sử dụng ma pháp trận xây dựng kết giới ma pháp thì mạnh hơn nhiều, giống như một kết giới ma pháp cỡ lớn loại hình bị động.
Mà lợi hại hơn còn là nhất niệm thành giới có thể che chắn ma lực của kẻ địch trong tiểu thế giới, khiến kẻ địch ở trong tiểu thế giới căn bản không thể điều động một chút ma lực từ ngoại giới.
Chỉ cần đối phương chưa đột phá nghề nghiệp bậc năm, lại hoặc là nắm giữ nhất niệm thành giới, lại hoặc là sử dụng đạo cụ đặc thù cấp tàn phiến vật phẩm cấp Truyền Thuyết, căn bản đừng hòng đối kháng với người nắm giữ trong tiểu thế giới.
Cho dù là cao thủ nghề nghiệp bậc bốn, ở trước mặt cao thủ nhất niệm thành giới, cũng chẳng khác nghiệp bậc ba và nghề nghiệp bậc hai là bao nhiêu, chỉ là thuộc tính cơ bản và thể chất mạnh hơn một chút thôi.
Lúc này đừng nói là Yên Vân Thập Lục Mộng cả người đều đờ đẫn, Khải Uyên và Phỉ Diệp bàng quan ở xa xa cũng nhìn mà vẻ mặt trở nên ngưng trọng.
- Nhất niệm thành giới.
- Sao lại là nhất niệm thành giới?
- Hắn chỉ là một thổ trước, sao lại có thể nắm giữ nhất niệm thành giới?
Khải Uyên nhìn chằm chằm Thạch Phong ở xa xa, trong ánh mắt đầy vẻ không tin, loại năng lực nhất niệm thành giới này cho dù là đặt ở Thần Vực Thế Giới của bọn họ, cũng chỉ có những cao thủ đứng trên đỉnh phong nhất của thế giới mới có thể nắm giữ, mỗi một vị đều là bá chủ tuyệt thế trong Thần Vực Thế Giới.
Những bá chủ tuyệt thế này, không ai không phải là lão quái vật của mấy thế lực siêu nhiên.
Thạch Phong nhìn thì tuổi tác tuyệt đối không đến ba mươi tuổi, hơn nữa lại sinh hoạt ở Thần Vực Thế Giới ma lực cằn cỗi, truyền thừa lại không trọn vẹn này, bất kể nghĩ như thế nào, cũng không thể nắm giữ loại lực lượng này mới đúng.
- Đây là thực lực mà hắn ẩn tàng à?
Phỉ Diệp cũng kinh ngạc không thôi.
Lúc trước Phong Ảnh trưởng lão nói Thạch Phong ẩn tàng không ít, muốn bọn họ cẩn thận, nàng còn có chút khinh thường, nhưng căn cứ vào trách nhiệm và lời dặn dò của Phong Ảnh trưởng lão, nàng mới không thể không bắt Khải Uyên lựa chọn nhượng bộ.
Hiện tại xem ra thực lực Thạch Phong ẩn tàng, quả thực là còn đáng sợ hơn phỏng đoán của Phong Ảnh trưởng lão.
Chỉ thấy đám người Ưng Chuẩn còn chưa kịp hồi thần từ trong áp chế đột nhiên của nhất niệm thành giới, Lưỡng Giới Chi Quang trong tay Thạch Phong đã hạ xuống.
Kỹ năng bậc bốn Thiên Nhận Lưu Quang!
Lập tức trên bầu trời hạ xuống một con sông dài hình thành từ vô số kiếm quang, sông dài này rực rỡ như tinh không, khiến người ta cũng không khỏi bị sự tráng lệ và rực rỡ trong chớp mắt này hấp dẫn.
Tuy đám người Ưng Chuẩn đều là cao thủ bậc bốn, mà cao thủ bậc ba ở đây kém nhất cũng có trình độ Nhập Vi, nhưng dưới tình huống không thể dẫn động ma lực ngoại giới, cho dù ai nấy đều dùng ra phòng ngự để ngăn cản lại hoặc là kỹ năng giữ mạng, nhưng dưới tình huống có sự cộng thêm của nhất niệm thành giới, trong nháy mắt đều trong nháy mắt, căn bản không thể thực sự ngăn cản.
Ở đây trừ Ưng Chuẩn và một vị Nguyên Tố Sư bậc bốn thân thể ma lực đột phá hạn chế 100% ra, người khác không có một ai may mắn thoát khỏi, toàn bộ đều bị kiếm hà này cắn nuốt, chậm rãi biến mất trong kiếm hà, rơi ra một vũ khí trang bị…
Chỉ thấy theo kiếm hà tiêu tán, toàn bộ khu rừng cũng biến thành một hẻm núi sâu tới mấy chục mét, dài gần ngàn mét, toàn bộ địa hình đều triệt để biến dạng, hoàn toàn không nhìn ra bộ dạng trước kia.
- Tại sao lại như vậy?