- Không, không cần thiết phải vậy.
Thạch Phong lắc đầu, lập tức chậm rãi đi tới,
- Vốn ta vẫn muốn gạt bọn họ sang một bên, có điều bọn họ đều cùng tới đây, vừa hay thuận tay giải quyết một chút, đỡ phải cứ những ruồi nhặng một mực theo đuôi ta, phiền chết đi được.
Trong đám người trên quảng trường, theo Thạch Phong càng lúc càng tới gần, Phương Thi Hàm ở cách đó không xa cũng không khỏi sững sờ.
Hoàn toàn không ngờ Thạch Phong thật sự dám đi tới.
Hơn mười cao thủ nửa bước tông sư trở lên, thậm chí trong hơn mười đạo sát khí ẩn tàng, có vài đạo sát khí, cho dù là nàng cũng cảm thấy kiêng kị không thôi.
Nhiều cao thủ như vậy, cho dù là tông sư hoành luyện thể chất cường hãn tới không thuộc về con người, chỉ sợ cũng sẽ chịu không nổi.
- Kẻ điên.
Phương Thi Hàm cắn răng, cũng trực tiếp đi theo.
Là đại tiểu thư của Phương gia, cho dù là các thế lực lớn ở khu thượng tầng, cũng phải nể mặt mấy phần, không dám làm quá, bằng không khẳng định sẽ phải thừa nhận lửa giận của Phương gia.
Nhưng mà không chờ Phương Thi Hàm tới gần, trong đám người có hơn mười người cũng chậm rãi tụ về phía Thạch Phong, ẩn tàng tự nhiên giống như người qua đường, thậm chí người ở bên cạnh cũng không cảm thấy sự tồn tại của những người này, đều ai nấy lo làm chuyện của mình.
- Tiểu tử ngươi đã muốn chết, vậy ta thanh toàn cho ngươi.
Tề trường lão ở Trong đám người nhìn Thạch Phong đã đi vào, không khỏi cười nói,
- Tất cả mọi người động thủ.
Nếu Thạch Phong một mực ở nơi ít người, bọn họ động thủ ngược lại rất dễ bị người khác phát hiện, nhưng mà ở chỗ nhiều người, dựa vào trình độ của bọn họ, căn bản sẽ không để người ta phát giác ra hành động của bọn họ, đợi cho tới khi mọi người nhận thấy, chỉ sợ bọn họ sớm đã rời khỏi nơi này rồi.
Trong nhất thời lại thấy cự ly của hai bên ở trong đám người là càng lúc càng gần.
30 mét… 20 mét… 10 mét…
Mắt thấy khi hai bên còn cách không đến ba mét, một vị tông sư hoành luyện, một vị tông sư hóa kình và bốn gã nửa bước tông sư trong đó, tổng cộng sáu người giống như người qua đường muốn đi qua bên cạnh Thạch Phong, bốn gã nửa bước tông sư giống như bốn người bạn tốt đang nói chuyện, hoàn toàn không nhìn ra là giống như cố ý tiếp cận Thạch Phong.
Có điều khi bốn người đi tới cách Thạch Phong không đến cự ly một mét, bất kể là bốn gã nửa bước tông sư, hay là hai tông sư chân chính làm bộ như người qua đường vòng qua bên cạnh Thạch Phong, cơ hồ đều động thủ cùng lúc.
Tốc độ cực nhanh, người thường thậm chí ngay cả tàn ảnh cũng không nhìn thấy.
Hoặc là quyền, hoặc là chưởng, hoặc là trảo, ngay cả dao động không khí cũng không có, phút chốc đã nhắm tới các nơi yếu hại của Thạch Phong, tuy sáu người đến từ các thế lực khác nhau, nhưng phối hợp lại giống như một thể.
Một màn này cũng khiến sắc mặt Phương Thi Hàm theo sát mà đến hơi trầm xuống.
Bởi vì đối mặt với hợp kích liên thủ của sáu người này, cho dù là nàng cũng chỉ có thể miễn cưỡng ngăn cản được công kích của hai ba người trong đó, về sau khẳng định sẽ bị người khác trực tiếp đánh trúng.
Nếu là tông sư hoành luyện thì còn đỡ, nhưng Thạch Phong chỉ là tông sư hóa kình, tuyệt đối là chết chắc.
Nhưng mà mắt thấy khi Thạch Phong sắp bị sáu người đánh trúng, toàn thân Thạch Phong lại đột nhiên rung rung, thân thể giống như là một dòng nước chảy, các nơi trên thân thể giống như có ý thức của bản thân, trực tiếp vòng qua dưới quyền chưởng của sáu người, trong đó chênh lệch cự ly ở các nơi với quyền chưởng thậm chí là không đến nửa milimet.
Điều này khiến sáu người kinh hãi, không khỏi muốn tiến hành đợt hợp kích liên thủ thứ hai, bộ pháp dưới chân Thạch Phong liền xoay chuyển, chỉ là một cạ một tựa đơn giản, một chưởng một khửu tay, một quyền một cước, bốn gã nửa bước tông sư và hai tông sư lập tức giống như bị định thân, đột nhiên không nhúc nhích, cứ vậy lẳng lặng đứng đờ tại chỗ.
Cho tới khi Thạch Phong đi ra ngoài ba mét, sáu người này mới hai mắt trợn ngược, trực tiếp ngã xuống trong đám người.
- Sao… có thể như vậy được!
Phương Thi Hàm nhìn một màn này, không khỏi mở to mắt đẹp, miệng thiếu chút nữa thì không khép lại được.
Sáu gã đại cao thủ, hai người trong đó còn là cao thủ cấp tông sư hàng thật giá thật, thậm chí một vị trong đó còn là tông sư hoành luyện, trong nháy mắt đã bị Thạch Phong giải quyết, thậm chí ngay cả nàng cũng không nhìn ra, thế này rốt cuộc là sao.
Tông sư hóa kình thì cũng thôi, sử dụng ám kình tiến hành đả kích, một kích tiêu diệt cũng không có gì quá kỳ quái, nhưng tông sư hoành luyện mà muốn một kích đánh bại chính là rất khó, bằng không tông sư hoành luyện cũng không phải có tiếng là khó chơi.
Mà một màn này không chỉ khiến Phương Thi Hàm cả kinh, đám người Tề trường lão đang tới gần Thạch Phong căng thẳng cũng giật thót.
Đối mặt với tông sư hoành luyện, cho dù là bọn họ liên thủ, cũng chưa chắc có thể làm được một kích tiêu diệt, nhưng Thạch Phong không biết dùng âm mưu quỷ kế gì, hoặc là thủ đoạn hèn hạ gì, tông sư hoành luyện cũng không chống đỡ được.
Trong nhất thời lại thấy những người khác đều không khỏi nhìn về phía Tề trường lão, rõ ràng là đang chờ ý của Tề trường lão.
Tề trường lão là người dẫn đội lần này, thực lực của bản thân rất mạnh, còn lợi hại hơn Vương Huyền Minh một bậc, nếu Tề trường lão không động thủ, bọn họ tất nhiên cũng không cần thiết phải ra tay, bởi vì một chiêu vừa rồi của Thạch Phong, thật sự đã chấn nhiếp bọn họ.
Loại rung động này là còn bất khả tư nghị hơn cả một quyền đánh chết một con voi.
Mắt thấy Thạch Phong càng lúc càng gần, Tề trường lão cũng cắn răng đi tới.